Giữa họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, theo lý mà nói thì Bùi Thừa Nhiên không cần phải tự thân làm. Hơn nữa anh vừa về nước, vừa nãy cậu nghe được vài câu của người lớn trên bàn cơm, sau này anh sẽ vào làm việc tại công ty của nhà họ Bùi.
Anh ấy... không cần đến công ty bận việc à?
Bùi Thừa Nhiên đứng trong màn đêm, bóng tối dày đặc bao phủ cả người anh khiến các đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo hơn, trong mắt là thâm ý mà Mễ Nam không nhìn ra được.
"Anh... Anh nếu như bận rộn thì không cần đâu ạ." Mễ Nam tinh tế: “Anh mới về nước, công ty bên kia chắc cũng cần phải làm quen chút đúng không? Anh cho em địa chỉ đi, em tự đi qua cũng được. Cửa nhà anh có khóa mật mã không? Anh..."
"Nam Nam." Bùi Thừa Nhiên ngắt lời cậu.
"..." Những lời chưa nói của Mễ Nam dừng lại bên miệng, đôi mắt đột nhiên trợn tròn.
Anh ấy... gọi mình là gì?
Nam Nam?
Trong phút chốc, hơi thở Mễ Nam chợt trở nên nặng nề, l*иg ngực bị con tim khuấy động đến phát đau, một dòng nước ấm nóng dâng trào lên từ trái tim, máu khắp người nóng lên, bất cứ nơi nào nó chảy qua đều nở rộ những bông hoa hồng tươi xanh mềm mại.
Tính ra, cậu và Bùi Thừa Nhiên đã quen nhau được hai mươi năm rồi, nhưng vì vòng quan hệ không giống nhau, số lần gặp mặt không nhiều, những lúc trò chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà lần nào cũng nhạt nhẽo vô vị, họ gọi nhau cũng chỉ gọi bằng tên đầy đủ.
Cậu từng nghe không ít người gọi mình là Nam Nam vì cậu trông ngoan ngoãn, hơn hai mươi tuổi mà trên mặt vẫn còn dáng vẻ núng nính như trẻ con, cộng thêm thân hình mảnh mai của Omega, từ vẻ ngoài đã mang lại cảm giác sinh động, gọi biệt danh có thể rút ngắn khoảng cách nhanh hơn.
Một câu "Nam Nam" của Bùi Thừa Nhiên, tựa như một thanh kiếm đâm thẳng một nhát vào tim cậu, cậu không ngờ chỉ một cái tên được gọi từ nhỏ đến lớn lại có thể khiến mình kích động đến thế.
Cậu không biết nên phản ứng thế nào, ngơ ngác nhìn người đang đứng cách đó không xa.
"Quan hệ của chúng ta là đối tượng sẽ kết hôn." Bùi Thừa Nhiên đối diện với ánh mắt của Mễ Nam: “Em không cần phải khách sáo như vậy."
Đêm thu muộn gió mát thổi hiu hiu, nhưng Mễ Nam lại đổ mồ hôi, miệng bỏng lưỡi khô, nói quanh co: “Em... em không có khách sáo. Chỉ sợ làm chậm trễ những việc khác của anh."
Bùi Thừa Nhiên nói: “Sẽ không."
Mễ Nam gật đầu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, dùng đau đớn kìm nén sự rung động: “Vâng, tối nay em sắp xếp. Ngày mai... phiền anh rồi ạ."
Bùi Thừa Nhiên gật đầu, trước khi lên xe nhắc nhở cậu: “Pheromone của em tỏa ra rồi kìa."
Mễ Nam muộn màng nhận ra trong không khí lượn lờ mùi hương hoa hồng rất nhạt, vội vàng nói một câu tạm biệt rồi chạy nhanh vào tòa chung cư.
Sau khi về nhà, cậu tựa người vào cửa ngồi bệt dưới nền đất, bình tĩnh một lúc rồi mà sắc đỏ bừng trên mặt vẫn không tán đi chút nào.
Trong nhà đốt trầm hương lâu năm, hương gỗ nhàn nhạt u nhã vỗ về trái tim đang đập loạn điên cuồng của cậu, cảm giác tim loạn nhịp như cơn sóng trào mãnh liệt cuối cùng cũng lắng lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn khắp nhà toàn là đồ đạc lộn xộn, lần đầu tiên thấy lời Mễ Hi nói là đúng đắn.
Người khác đến nhà có suy nghĩ gì cậu cũng chả quan tâm, nhưng không thể để anh Thừa Nhiên nghĩ rằng mình là người lôi thôi nhếch nhác được.
Hôm sau, khi Bùi Thừa Nhiên gọi điện thoại đến, Mễ Nam vừa tắm xong.
Cậu bận bịu một buổi tối dọn dẹp phòng khách gọn gàng ngăn nắp, tất cả những tác phẩm đã vẽ xong được đóng khung kê sát vào tường xếp thành một hàng.
Căn nhà xếp chồng các loại họa cụ đã trở nên rộng rãi hơn, bụi bẩn tích tụ trong những khe hẹp cũng theo đó mà lộ rõ ra.
Bình thường Mễ Nam đều vẽ ở phòng khách, lúc vẽ bản thảo thì cầm iPad ngồi co ro bên bệ cửa sổ sát đất kéo dài đến trần nhà, đeo tai nghe, ngửi mùi trầm hương êm ả, tách biệt khỏi thế giới, vẽ từ ban ngày đến lúc trời tối, đôi khi cũng sẽ livestream.
Lúc rảnh rỗi, cậu sẽ luyện tập dùng bột màu và màu nước trước giá vẽ, thường xuyên biến nền nhà trở nên lộn xộn nhớp nháp. Lúc đó chẳng để ý gì, phát hiện ra cũng chỉ lau đơn giản vài cái rồi thôi, lâu ngày, những nơi đó dần hình thành nên vết dơ trên nền gạch khó mà lau sạch được.
Tối qua đã khiến Mễ Nam mệt lả người, vừa nằm nhoài trên mặt đất lau chùi vết bẩn vừa muộn phiền hối hận, sao trước đây mình lại không yêu sạch sẽ cơ chứ.
Tổng vệ sinh xong, cậu vội vàng sắp xếp hành lý, tuy là cậu ấm nhỏ không thích ra khỏi nhà nhưng quần áo trong tủ, giày dép cũng như đồ trang sức linh tinh đều không ít, chất đầy bảy tám chiếc vali.