Tay Bùi Thừa Nhiên khá lớn, từng ngón tay với khớp xương rõ ràng và thon dài, lòng bàn tay nóng rực. Trong khoảnh khắc họ nắm lấy tay nhau, có một cảm giác ngứa ran nhẹ nhàng đến mức khó phát hiện, tựa như một dòng điện len lỏi vào da Mễ Nam.
Tay cậu đổ mồ hôi nên không dám nắm quá lâu, vừa chạm nhẹ một cái đã rụt lại, trong lòng có bé thỏ nhỏ nhảy nhót không ngừng, vui mừng hớn hở, đôi mắt sáng rực long lanh dưới ánh đèn sáng ngời.
Ba mẹ họ thường xuyên gặp gỡ vì mối quan hệ lợi ích trong kinh doanh nên Bùi Thừa Nhiên và Mễ Nam đã quen biết nhau từ nhỏ, nhưng cũng chỉ đơn giản là quen biết, là cái kiểu quanh năm suốt tháng chỉ gặp nhau trong những bữa tiệc, đến nỗi mà sau này khi học cùng một trường cấp ba cũng chẳng tiếp xúc gì nhiều. Rồi sau đó, Bùi Thừa Nhiên ra nước ngoài bồi dưỡng, mối quan hệ này cũng gần như đứt đoạn.
Đương nhiên, họ được sắp xếp ngồi cùng nhau, hai nhân vật chính lần đầu gặp mặt kiểu này, cả quá trình đều cúi đầu ăn cơm mà chẳng nói năng gì, cha mẹ hai bên đã bàn đến việc chọn ngày đăng ký kết hôn, chuẩn bị hôn lễ.
Một câu Mễ Nam cũng không xen vào được, ba mẹ họ đã bàn tính xong đâu ra đó, chỉ cần họ nghe và làm theo những gì đã sắp xếp là được.
Đồ ăn rất phong phú, nhưng Mễ Nam lại như đang nhai sáp, Bùi Thừa Nhiên ngồi bên cạnh cậu, không biết có phải do ảo giác hay không, hình như mùi trầm hương trở nên nồng hơn.
Mùi hương bắt nguồn từ người ngồi bên cạnh cậu, hơi thở thơm ngát và nhẹ nhàng lại không hề khiến cậu rung động như trước đây, ngược lại càng thêm bối rối và hoảng hốt.
Tất cả mọi chuyện đều quá hoang đường, người mà mình thầm mến thời cấp ba trở thành người sẽ kết hôn với mình, những rung động đã bị thời gian mài mòn lại như dây leo đang điên cuồng sinh trưởng, lặng lẽ hồi sinh vào thời khắc nhìn thấy Bùi Thừa Nhiên, tim đập nhanh như trống bỏi.
"Em không ăn gừng tươi à?"
Âm thanh dò hỏi vang lên bên tai Mễ Nam, cậu sững sờ một chốc, lúc hoàn hồn mới phát hiện mình đã lựa hết những lát gừng có trong mỗi món ăn ra.
Cậu quay đầu nhìn vào mắt Bùi Thừa Nhiên, ấp úng: "Cũng... cũng không phải, em ăn mà. Em không kén ăn đâu, anh yên tâm, gì em cũng ăn được hết."
Hàm ý là, cậu dễ nuôi lắm, sau này trong nhà sẽ không có phiền phức gì đâu.
Bùi Thừa Nhiên không tiếp lời, ánh mắt rơi trên mặt dây truyền trên ngực Mễ Nam.
Mễ Nam cũng cúi đầu nhìn theo, chủ động nói: "Đây là kỳ nam ạ."
Vì cúi đầu nên giọng nói của cậu cũng nhẹ hơn, nghe như đang thì thầm.
Bùi Thừa Nhiên dời mắt đi, uống một ngụm trà: “Anh thấy trong tư liệu ghi em thích trầm hương?"
"Dạ." Mễ Nam cụp mắt xuống nhìn canh trứng trong bát, nhẹ giọng đáp lời: “Em thích mùi trầm hương."
Nói rồi cậu lại mập mờ bổ sung thêm một câu: "Thích lắm lắm."
Bùi Thừa Nhiên hơi khựng lại, đưa mắt nhìn góc nghiêng dịu dàng của cậu rồi thu lại ánh mắt, mặt không cảm xúc.
Trên bàn ăn, trưởng bối hai nhà chuyện trò vui vẻ, định luôn ngày đăng ký kết hôn cho họ, Bùi phu nhân cười tủm tỉm trêu Mễ Nam, bảo cậu nên sửa miệng gọi một tiếng "mẹ".
Mễ Nam đỏ mặt, ngập ngừng ấp úng nửa ngày cũng không gọi được, ngược lại chọc cho mọi người cười không ngừng.
Sau khi kết thúc bữa cơm tối, Bùi phu nhân bảo Bùi Thừa Nhiên lái xe đưa Mễ Nam về nhà, trước khi đi bà còn kéo cậu lại, dịu dàng nói: "Dì biết, đối với con và Thừa Nhiên mà nói, đây là chuyện rất đường đột, nhưng nó liên quan đến lợi ích của cả hai tập đoàn, cảm tình có thể vun đắp. Thừa Nhiên là người ân cần chu đáo, nó sẽ không đối xử tệ với con đâu."
Mễ Nam gật đầu: “Vâng ạ, dì."
Tạm biệt ba mẹ, Mễ Nam lên xe Bùi Thừa Nhiên, sau khi cửa xe đóng lại, họ cũng bị tách biệt khỏi tiếng cười nói bên ngoài.
Mễ Nam ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, tầm mắt cố định nhìn về phía trước không dám liếc ngang liếc dọc.
Vẻ đẹp của kỳ nam nằm ở mùi hương thơm ngát ngào ngạt của nó, chẳng mấy chốc, trong không khí đã vương mùi hương ngọt ngào nồng nàn, đến hít thở cũng trở thành một kiểu hưởng thụ.
Mễ Nam cảm thấy mùi hương có vẻ hơi nồng nặc, mở miệng hỏi: "Anh...phóng thích pheromone ạ?"
"Đâu có."
Mễ Nam cầm lấy mảnh tường vân ấy, thầm nghĩ, chẳng trách nó được gọi là hàng thượng hạng.
Ánh đèn neon ven đường rực rỡ hoa lệ chiếu vào xe, lúc sáng lúc tối, từng tia sáng rời rạc cắt ngang khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thừa Nhiên, phản chiếu nét dịu dàng.