Gần đây trong giới có lời đồn, cậu con trai lăn lộn trong giới e-sport của Kiều Tông Lận sắp giải nghệ, rồi hắn sẽ tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Kiều tại thành phố A, tin tức này lập tức khiến giới kinh doanh náo loạn.
Mễ Nam không quan tâm đến những thông tin này, cũng không hiểu rõ, càng không biết gì về lợi ích và thiệt hại trong đó.
Thân là cậu ấm nhỏ nhất của tập đoàn Khoa Linh nhưng Mễ Nam lại chẳng thừa hưởng được chút gì từ đầu óc nhạy bén trong kinh doanh của ba mẹ, thời Đại học, cậu bị ép buộc phải học thiết kế thời trang, tốt nghiệp xong lại không vào công ty mà quyết đoán ra khỏi nhà, dù ông Mễ có khóa hết thẻ ngân hàng cũng không lôi cậu về được.
Lúc còn học đại học Mễ Nam đã nhận vẽ phác thảo để kiếm tiền, trở thành một tay họa sĩ đại thần sở hữu mấy triệu fan hâm mộ trên Weibo, nên cậu sớm đã độc lập về tài chính. Cậu dùng số tiền mấy năm tích góp được để mua nhà, mua xe. Không giống với những cậu ấm cô chiêu khác suốt ngày uống rượu, đi bar gϊếŧ thời gian, cả ngày cậu chỉ ngâm mình trong nhà vẽ vời. Dựa vào việc nhận vẽ theo yêu cầu, dạy vẽ online để kiếm tiền nuôi sống bản thân, trải qua cuộc sống tạm bợ tầm thường mà thoải mái.
Mễ Hi nói: "Yên tâm, không lôi em về công ty đâu."
Mễ Nam thở phào một hơi, nhưng một hơi này còn chưa thở ra hết lại nghe thấy chị mình nói tiếp: "... chỉ muốn bảo em đại diện cho nhà họ Mễ, liên hôn."
Trong vài giây ngắn ngủi, cậu như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hết lên voi lại xuống chó, một hơi chưa kịp thở ra ban nãy nghẹn lại trong khí quản, bối rối húng hắng hai tiếng, hỏi một cách khó tin: "Chị nói gì cơ?"
Mễ Hi lặp lại lần nữa, tròn vành rõ chữ: "Đại diện nhà họ Mễ, liên hôn với..."
"Em không đồng ý." Mễ Nam không cần biết là liên hôn với ai, từ chối thẳng thừng: “Chị, chị cũng độc thân mà, dù cho có xếp hàng thì cũng không tới lượt em mới đúng chứ."
"Không phải chị không muốn." Mễ Hi vuốt mái tóc dài: “Giới tính của chị không thích hợp."
"..." Hóa ra là đối phương thích đàn ông.
Mễ Nam vẫn từ chối: “Em có người trong lòng, chị, chị biết mà."
Mễ Hi cười nhạo: “Em thôi đi. Thời đại học cũng bảo mình có người trong lòng, thích gì mà đến giờ này vẫn chưa hẹn hò, cũng không dắt về nhà cho mọi người nhìn xem. Nói không chừng người đó đã có người yêu rồi, em không thể đi phá hoại người ta đâu nhé."
"Không phải mà, anh ấy hơn em một tuổi, tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài rồi, em..."
"Được rồi, bớt viện cớ với chị đi." Mễ Hi thu lại ý cười, dù không tức giận nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được sự uy nghiêm, vô hình trung bộc lộ ra khí thế mạnh mẽ của một Alpha: “Nam Nam, em là con út trong nhà, cả nhà đều cưng chiều em hết mực. Từ nhỏ em đã quen làm theo ý mình, lúc đầu em tự chuyển ra khỏi nhà, muốn độc lập, mọi người đều không có ý kiến. Nhưng em vẫn là một thành viên của cái nhà này mà? Nói một câu khó nghe, quả thực là chị và anh cả đang đỡ đần cho công ty, nhưng chẳng lẽ sau này trong công ty không có phần của em à? Em nghĩ ba mẹ chỉ để lại tài sản cho chị và anh cả mà không cho em đồng nào ư?"
Dư An nói ngay lập tức: “Em từ bỏ tài sản, mọi người tìm người khác liên hôn đi."
"Vớ va vớ vẩn, đây là ý mà bà đây muốn nói à?!" Tính tình nóng nảy của Mễ Hi bùng nổ: “Ý của chị là, em cũng là một thành viên của nhà họ Mễ, không thể trốn tránh tránh nhiệm được. Huống hồ đây cũng là cách tốt nhất để cứu nguy cho Khoa Linh khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng mà."
Vẻ mặt Mễ Nam trở nên nghiêm túc: “Khoa Linh sao thế?"
"Phức tạp lắm, liên quan đến chuyện của nhiều công ty khác nữa, trong một chốc lát không thể giải thích rõ ràng cho em được." Mễ Hi nói với dáng vẻ vênh váo hung hăng: “Tóm lại, ba mẹ đã hẹn người ta tối nay đi ăn cơm rồi, bảo chị phải dắt em theo."
Mễ Nam cau mày: "Em không đi, chị, đã là thời đại nào rồi mà còn chơi trò ép duyên vậy chứ? Dù cho em là một Omega cũng không đến mức mất hết nhân quyền như vậy đâu."
Mễ Hi: "Em bớt lôi mấy chuyện này ra nói nhảm với chị đi, lại còn nhân quyền nữa? Những lời ban nãy của chị chưa đủ rõ ràng à? Đây là trách nhiệm của em, ai bảo em họ Mễ? Thay đồ đi, nhanh lên."
Mễ Nam có hơi bực mình, ban đầu, cậu nhanh chóng rời khỏi nhà sau khi vừa tốt nghiệp là vì không thích bị gia đình quản lý quá chặt. Trốn được hai ba năm nay, ba mẹ cũng cho cậu được tự do hoàn toàn, giờ thì hay rồi, giữ lại một đòn hiểm cuối cùng, thế mà lại muốn kiểm soát hôn nhân của cậu.
Vừa nghĩ đến việc sau này sẽ sống chung cả đời với một người mình không thích cũng không quen biết, cậu nghĩ bản thân nên dứt khoát xuất gia luôn đi cho rồi.
"Em nói rồi, em không đi!" Mễ Nam dù gì cũng là một cậu ấm lớn lên trong thương yêu chiều chuộng, trước đây còn được người nhà cưng như trứng, một khi đã cáu kỉnh thì có nói gì cũng như nước đổ đầu vịt.
"Em dám không đi? Thế thì hôm nay chị đánh ngất em rồi vác qua đó! Dù sao thì chị cũng gọi bảo vệ công ty đi cùng!" Mễ Hi còn hồ đồ hơn cả cậu: “Trả kỳ nam lại cho chị!"
Mễ Nam trố mắt, giữ chặt mảnh kỳ nam trong l*иg ngực: “Chị đã tặng em rồi mà còn đòi lại à?"
"Đó đâu phải là quà chị tặng em! Là điều kiện để em chịu đi xem mắt!" Mễ Hi nói: “Em ngoan ngoãn đi ăn bữa cơm với chị, để chị hoàn thành nhiệm vụ thì mảnh kỳ nam đó sẽ là của em, chị sẽ còn tìm thêm nhiều mảnh khác cho em nữa, còn không thì trả lại cho chị."