Sáng hôm sau, ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi khắp kinh thành, mang theo chút se lạnh của mùa thu. Trong điện Thái Học, những án thư được sắp xếp ngay ngắn, từng bài thi được các chủ khảo cẩn thận xem xét. Không khí trang nghiêm đến mức chỉ nghe được tiếng lật giấy và tiếng bút lông thỉnh thoảng ghi chú lên mép bài thi.
Tống Viêm, với dáng vẻ uy nghiêm, ngồi ở vị trí chính giữa. Đôi mắt sắc sảo của chàng lướt qua từng dòng chữ trên các bài thi. Một phần lớn bài viết đều tròn trịa, đúng khuôn mẫu, nhưng dường như thiếu đi cái thần thái và chiều sâu mà chàng mong đợi.
Đến giữa buổi, một bài thi đặc biệt khiến Tống Viêm phải dừng lại. Chữ viết trên bài thi mượt mà, sắc nét, từng câu từng chữ đều toát lên sự tinh tế và sắc sảo. Không chỉ trả lời xuất sắc các câu hỏi về kinh điển Nho giáo, bài thi này còn đưa ra những phân tích bất ngờ về chính trị và binh pháp. Đặc biệt, trong phần luận về chiến lược bảo vệ biên giới, tác giả đã nêu ra một kế hoạch phòng thủ kết hợp tấn công khiến Tống Viêm không khỏi ngạc nhiên.
“Người này… Thật sự xuất chúng.” Tống Viêm lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên sự hứng thú hiếm hoi.
Hoàng đế, ngồi ở vị trí cao nhất, cũng để ý đến thái độ của Tống Viêm. Ngài cất giọng trầm:
“Vị tướng quân của trẫm đã tìm thấy nhân tài rồi sao?”
Tống Viêm đứng dậy, kính cẩn trình bài thi lên:
“Bệ hạ, bài thi này không chỉ hoàn hảo về mặt kiến thức mà còn cho thấy sự am hiểu sâu sắc về binh pháp. Kế hoạch phòng thủ biên giới của thí sinh này có những điểm rất sáng tạo, thậm chí có thể áp dụng thực tế.”
Hoàng đế cầm bài thi, chăm chú đọc. Khi đọc xong, ngài gật đầu hài lòng:
“Thật là người tài hiếm có. Một thư sinh trẻ tuổi mà đã có tầm nhìn như thế này, trẫm rất mong được diện kiến.”
Cả buổi hôm đó, bài thi của Nhạc Thanh Thành trở thành tâm điểm chú ý. Những người đồng hành cùng Tống Viêm đều công nhận sự xuất sắc của thí sinh này.
Trong khi đó, Nhạc Thanh Thành, không hay biết về những lời bàn tán, đang thong thả đi dạo quanh hồ sen bên ngoài trường thi. Gió nhẹ thổi qua, làm tà áo của cậu khẽ bay. Thanh Thành không phải là người kiêu ngạo, nhưng cậu hiểu rằng bài thi của mình mang trong đó cả tâm huyết và sự nỗ lực của mười năm đèn sách.
“Tất cả đều do ý trời." Cậu lẩm bẩm, đôi mắt trầm tư hướng về mặt hồ tĩnh lặng.
Đêm hôm đó, ánh trăng rọi sáng kinh thành. Trong một gian phòng nhỏ của cung điện, Tống Viêm một lần nữa đọc lại bài thi của Thanh Thành. Chàng không chỉ ấn tượng bởi tài năng, mà còn cảm nhận được trong từng con chữ một trái tim đầy nhiệt huyết và trách nhiệm.
“Liệu người viết nên những dòng này là người thế nào?” Tống Viêm thầm nghĩ, trong lòng không khỏi mong chờ ngày diện kiến thí sinh này.
Kỳ thi đình còn một ngày nữa sẽ kết thúc. Và không ai biết rằng, cuộc gặp gỡ sắp tới giữa Tống Viêm và Nhạc Thanh Thành sẽ không chỉ là một buổi gặp gỡ thông thường, mà còn là điểm khởi đầu cho mối nhân duyên định mệnh, thay đổi cả cuộc đời họ.