1.
Hạnh phúc đến quá đột ngột.
Khi Tô Dịch Mân cuối cùng đã định từ bỏ, chuẩn bị một lần nữa quay trở lại quán bar đồng tính mà anh thường lui tới trước đây, thì Cố Hạo đã chặn anh lại.
Cố Hạo túm lấy cổ áo Tô Dịch Mân ấn trở lại xe, liền hùng hổ hôn anh, chỉ cắи ʍút̼ môi răng một chút, không làm anh bị thương, chỉ là mùi rượu nồng nặc khiến anh có chút khó chịu.
Sau nụ hôn như bão táp, Tô Dịch Mân cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, tránh khỏi cậu một chút, “Em, uống say rồi sao?”
“Tô Dịch Mân,” Cố Hạo chắc chắn gọi tên anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“… Cho em.”
2.
Người mà ngày thường quái gở lạnh nhạt, trong giới vẫn đồn là một chàng trai thẳng như sắt thép, vậy mà lại nhiệt tình đến bất ngờ.
3.
Tô Dịch Mân nhặt những quần áo bị vứt lung tung trên mép giường của cả hai bỏ vào giỏ đồ dơ, lúc này mới phát hiện Cố Hạo đến rất vội vàng, quần áo cũng chưa kịp thay, bên trong chiếc áo khoác đen vẫn mặc chiếc áo sơ mi đồng phục đại học.
Khi không đeo cà vạt, chiếc áo đồng phục đó không khác gì áo sơ mi bình thường, nếu không nhìn thấy huy hiệu trường đại học A ở trên thì rất dễ bị nhầm là áo sơ mi bình thường.
Tô Dịch Mân nhìn chiếc áo sơ mi đồng phục bị chính mình xé rách một mảng lớn, nhíu mày.
Anh vậy mà lại có lúc mất lý trí, không kiềm chế được như vậy.
4.
Tuy vậy, lúc trước khi hạ quyết tâm theo đuổi Cố Hạo, anh cũng chẳng còn lý trí gì.
Cố Hạo là hotboy của đại học A, vừa vào năm nhất đã nổi tiếng, vừa cao vừa đẹp trai, dáng người lại càng nổi bật giữa một đám sinh viên văn nhược như gà luộc, thuộc kiểu người tàn sát cả nam lẫn nữ, tuy không phải người trong giới, cũng không thiếu người thầm thương trộm nhớ.
Nhưng thầm thương trộm nhớ thì cứ thầm thương trộm nhớ, không mấy ai dám thực sự hành động, dù sao Cố Hạo không chỉ là hotboy, cậu ấy còn là một đại ca ở trường…
Tính cách thật sự quá tệ, quá khó gần.
Đừng nói là đàn ông, nghe nói ngay cả hoa khôi của trường chủ động đến gần cậu ấy cũng chỉ nhận lại một bộ mặt lạnh tanh, xa cách ngàn dặm.
Người trong giới vì vậy mà trêu chọc, cậu ấy như vậy đã không còn là “trai thẳng như sắt thép” có thể hình dung được nữa, quả thực chính là “vật cách điện bằng sắt thép”.
5.
Cho nên, dù Tô Dịch Mân điều kiện tốt, là TOP đứng trên "đỉnh của chóp" được người trong giới yêu thích, lúc trước khi để ý Cố Hạo, cũng có không ít người khuyên anh từ bỏ.
Dù có mị lực đến đâu mà gặp phải kiểu người "vật cách điện cực phẩm" này cũng vô ích.
Ngay từ đầu Tô Dịch Mân đã không ôm quá nhiều hy vọng, hôm nay có thể thành công "đẩy ngã" Cố Hạo, chính anh cũng không ngờ tới.
Huống chi người kia phản ứng còn nhiệt liệt như vậy, Tô Dịch Mân nhìn Cố Hạo như thế, nào còn tâm trí mà để ý cậu mặc gì, chỉ muốn nhanh chóng "ăn sạch" người vào bụng.
6.
Tô Dịch Mân đi đến cửa nhà vệ sinh, có chút áy náy nói: “Cố Hạo, xin lỗi, làm hỏng áo đồng phục của em rồi. Em có vội mặc nó không? Anh giúp em kiếm cái mới mang đến nhé?”
Bên trong rất yên tĩnh, không có ai trả lời.
Tô Dịch Mân bước vào, mở cửa, Cố Hạo đang ngồi trên bồn cầu hút thuốc. Chắc là do tiếng nước xả nên không nghe thấy.
7.
Dưới ánh đèn mờ tối của nhà vệ sinh, cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cúi đầu, mái tóc đen rối bời, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ửng hồng, trông có vẻ mệt mỏi, kiệt sức, hình xăm trên người lộ ra, dưới chân vương vãi tàn thuốc.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Dịch Mân dựa vào cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hạo lúc này mới hoàn hồn, “Ừ” một tiếng. Giọng nói khàn đặc.
“Thật sự không cần anh giúp sao?”
“Không cần.” Cố Hạo dập tắt điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, vừa đứng dậy vừa thản nhiên nói: “Anh đi ngủ trước đi.”
Động tác của cậu rất tùy ý, hoàn toàn không để tâm đến vết thương, lập tức động đến liền cảm thấy đau, khựng lại một chút.
Tô Dịch Mân thấy vậy liền đỡ lấy cậu, nghiêm mặt nói: “Đi còn không xong, đừng cố gắng, anh giúp em.”
“Em không sao.”
“Nghe lời, chỗ đó một mình em cũng không rửa sạch được.”
Cố Hạo nghe vậy, mặt lại đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức nhăn mày, “Đã nói là không cần!”