Cha Diêu tự mãn vuốt nhẹ bộ ria mép, điều này cũng nhờ vào những ân tình mà ông già để lại khi còn sống, nếu không thì làm sao mà Triệu Kiến Bình có thể nói vào nhà máy là vào nói thăng chức là thăng chức?
Bản thân ông cũng nghe theo lời dụ dỗ của con gái, còn tưởng Triệu Kiến Bình thật sự có thể thành công lớn kết quả chờ đợi nửa năm, thành công lớn không thấy đâu, ngược lại còn để người ta chiếm được không ít lợi ích.
Cháu trai nhà mình còn chưa lên được chức trưởng xưởng, đã phải nhường chỗ cho cái thằng nông dân kia, giờ con gái bị sảy thai, nó còn đến nhà họ Diêu xin tiền chi phí y tế.
“Vì Lan lan nói nó có triển vọng lớn, vậy thì chúng ta hãy xem thử, điều nó đi nơi khác không ai mở cửa sau cho nó, xem nó có thể làm được gì.”
Chỉ vì Triệu Kiến Bình, Cha Diêu đã tiêu hết những ân tình mà Ông Diêu để lại lúc còn sống.
Trong lòng ông cũng không cân bằng đã bỏ ra nhiều như vậy, mà chẳng thấy gì đền đáp cũng có chút tâm lý trả thù trong đó.
Mẹ Diêu thấy ý tưởng này không tệ, nhưng nghĩ đến con gái đang ở cữ lo lắng nói: “Lanlan không phải sẽ theo đi sao? Lỡ như lại để lại bệnh tật gì…”
“Yên tâm đi, làm trò phải làm cho trọn vẹn để thằng nhóc đó tự mãn vài ngày, nó mới chịu tin rằng việc điều chuyển là tốt.”
Cặp vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, lần này nhất định phải để thằng nông dân đó lộ nguyên hình!
An Thành, Phúc Môn Đại Lộ
Diêu Xuân Nha đã đổi chỗ bán hàng, ở cửa nhà máy dệt thì buôn bán tốt nhưng cô cũng không thể chỉ làm việc một nơi.
Có nhiều nơi đông người qua lại như Phúc Môn Đại Lộ này cũng tương đương với phố thương mại ở tương lai.
Cô chuẩn bị thử sức ở đây, nếu được thì sẽ thuê một cửa hàng làm tiệm quần áo.
Vì quần áo trên giá của cô có màu sắc sặc sỡ kiểu dáng độc đáo, không lâu sau đã có rất nhiều người vây quanh quán hàng.
Đang bận rộn, bỗng có một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía ngoài đám đông, “Ai cho phép cô bán ở đây? Đã nộp phí bảo kê chưa!”
Những người đến mua quần áo đều là các cô gái trẻ, đâu có thấy cảnh tượng như vậy, họ đồng loạt bỏ quần áo trong tay tản ra.
Còn ai có tâm trạng mua sắm nữa sợ chết khϊếp.
Mọi người đều chạy hết, Diêu Xuân Nha cũng nhìn thấy bộ mặt của người đến thu phí bảo kê.
Ba thanh niên, nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi vẻ mặt lêu lổng.
“Phí bảo kê? Tôi thấy các cậu đang cưỡng đoạt thì có.” Diêu Xuân Nha vẫy vẫy quần áo trên giá, “Các cậu là ai thì tôi không quan tâm, nhưng phải cẩn thận đừng để người khác lợi dụng.”
Người trẻ tuổi đứng đầu nhổ một cái, “Không nộp phí bảo kê còn dám nói nhảm, tôi thấy cô không muốn làm ăn nữa rồi.”
“Đại Phát, đập tan quán hàng của cô ta, để cô ta biết sợ!” Hắn vung tay, hai tên phía sau lập tức xông lên.
Diêu Xuân Nha đặt tay lên giá, quát lên, “Ai dám động vào thử xem!”
Người đàn ông đứng đầu hừ lạnh, “Thử xem thì thử, dọa ai chứ? Đại Phát, lật giá của cô ta lên!”
Không ngờ giữa ban ngày mà gặp phải mấy tên lưu manh như vậy, Diêu Xuân Nha ôm chặt giá hàng của mình, đây đều là tiền tuyệt đối không thể để chúng phá hoại.
Hai tên theo sau thấy không động được vào giá, quay sang lục lọi những gói hàng trên đất ném quần áo ra khắp nơi.
Thật quá đáng giữa đám đông đông đảo như vậy, không ai dám lên tiếng giúp Diêu Xuân Nha.
Người sáng suốt nhìn là biết ba người này là côn đồ, ai cũng sợ bị liên lụy. “Các người đang làm gì vậy! Dừng lại hết cho tôi!” Trong lúc nguy cấp bỗng có một giọng nam vang lên.
Diêu Xuân Nha cảm thấy giọng này quen thuộc, nhìn theo âm thanh hóa ra là Chu Trình.
Cũng thật trùng hợp, Chu Trình đúng lúc sống gần đây vừa mới thu dọn quán hàng, đã thấy cảnh tượng đang bị vây quanh này.
Lúc đầu hắn không phải là người thích xem nhiệt hay giao tiếp với người khác, nhưng vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc hắn mới chen qua đám đông đến trước mặt Diêu Xuân Nha.
Khi nhìn kỹ ba người gây sự, Chu Thành bật cười, “Triệu Hiểu Vĩ, cậu có tài ghê, sao làng Tiểu Hà không chứa nổi cậu à, lại chạy đến An Thành làm ông lớn?”
Người đàn ông đứng đầu được thấy người đến là Chu Trình, lập tức không còn cảm giác mạnh trước đó, “Trình, anh Trình, anh cũng ở đây à, anh để ý chuyện này làm gì, chúng tôi cũng không biết đây là địa chỉ bàn của anh.”
Triệu Hiểu Vĩ gọi hai người bạn quay lại bên mình, xoa xoa tay, “Anh, nếu chúng tôi biết cô gái này là anh bảo vệ, chúng tôi chắc chắn không gây khó khăn dễ dàng cho cô ấy.”
Chu Thành cười khẩy, “Không cần phải làm màu trước mặt tôi, nhanh đi đi, lần sau nếu còn gặp lại tôi sẽ trực tiếp đưa các cậu vào đồn cho các cậu nhớ lâu hơn.”
“Biết, biết rồi, anh Trình, chúng tôi đi ngay đây đi nhanh thôi!” Triệu Hiểu Vĩ dẫn theo mấy người bạn nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi họ chạy xa, Chu Trình mới thu mắt lại quay sang hỏi Diêu Xuân Nha, “Không sao chứ?”
Diêu Xuân Nha lắc đầu, “Cảm ơn đồng chí Chu Trình, nếu không hôm nay tôi e là…”
“Không cần khách như vậy, tôi cũng chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay giúp thôi.”
Chu Trình giúp nhặt những bộ quần áo rơi trên đất đưa cho cô, nói: “Bà chủ Diêu cũng thật là giỏi, mở quán ăn chưa đủ còn làm thêm quần áo nữa à?”
Diêu Xuân Nha nhận được, “Đều là vì kiếm sống.”
Chu Thành đánh giá cô cũng không khách, “Chồng cô là vật trang trí à? Để một người phụ nữ ra ngoài làm ăn chịu khổ gió sương?”
Hắn đã gặp Lộ Nghiêu một lần nhưng chỉ vào ban đêm, không rõ kiểu dáng chỉ thấy một bóng hình rắn chắc không biết anh làm gì.
Nhưng không kể anh làm gì thì làm một người đàn ông mà để phụ nữ trong nhà ra làm ăn, chỉ điểm này Chu Thành đã không ưa!
Diêu Xuân Nha không muốn nghe người khác nói xấu Lộ Nghiêu hiểu lầm cũng không được.
Cô định giải thích giùm anh nhưng nghĩ lại, Lộ Nghiêu đang thực hiện nhiệm vụ bí mật, tốt hơn là không nên dễ dàng tiết lộ thân phận.
“Anh ấy có việc của mình cũng không phải là người như cậu ý nghĩ.” Diêu Xuân Nha chỉ nói một câu như vậy, “Tóm lại vẫn cảm ơn đồng chí Chu vì đã ra tay giúp đỡ, có thời gian thì đến quán tôi ngồi, tôi mời.”
Cô thu hàng hóa trên kệ, trời đã tối, hôm nay hàng này chắc chắn không thể bán được.
Cô không thể đảm bảo ba người đó sẽ không quay lại sau khi Chu Trình rời đi, nhưng cô có thể chắc chắn rằng ba người này chắc chắn không phải vô tình gây rắc rối với cô.
Chu Thành là người có giới hạn, dù sao cuộc sống là như vậy hắn cũng sẽ không nói nhiều.
“Tôi cũng không có việc gì, để tôi đưa cô về.” Chu Thành giúp cô xách kệ, “Cô mang một khuôn mặt như vậy, lại cầm nhiều đồ giá đi đường đêm, cô không sợ bị cướp à?”
Diêu Xuân Nha cầm túi, cũng không khách an toàn là trên hết.
“Vậy thì làm phiền đồng chí Chu rồi.”
Diêu Xuân Nha đi về phía trước, Chu Thành chậm rãi đi theo sau, hơi kéo ra một khoảng cách cũng để tránh hiểu lầm.
Nhìn bóng mảnh mai của cô hắn hơi xuất thần.
Thậm chí có chút ghen tị với người đàn ông đã cưới cô vào cửa, càng không hiểu sao anh ta có thể yên tâm để cô chịu những đau khổ cực độ này.
Đưa người đến nơi, Chu Trình đặt kệ xuống chuẩn bị đi, Diêu Xuân Nha gọi hắn lại, “Đồng chí Chu, chờ một chút!”