Khi sắp đến cửa nhà vệ sinh, Chị Chu đi phía trước bỗng dừng bước.
Giống như đã quyết định một cách mạnh mẽ, cô ấy quay đầu lại bàn bạc với Diêu Xuân Nha: "Hay là chúng ta vào nhà vệ sinh của toa trước đi?"
Diêu Xuân Nha không có ý định vạch trần cô ấy, mà chỉ nghiêng đầu nhìn nhà vệ sinh gần ngay trong tầm mắt giả vờ không hiểu nói: "Cái này hình như cũng không có ai mà."
Cô vừa tiện tay vén tóc, giống như vô tình quay đầu lại nhìn, thấy Ngô Minh ở ngay sau lưng lòng cũng yên tâm trở lại, tiếp tục thực hiện kế hoạch.
"Thực ra tôi cũng đã uống không ít nước khi vừa lên xe, thế này đi nếu không chúng ta lại phải đi xa về phía sau." Diêu Xuân Nha vừa nói vừa định mở cửa nhà vệ sinh.
Chị Chu phản xạ kéo tay Diêu Xuân Nha lại, "Xuân Nha, nhà vệ sinh này chắc chắn là dơ bẩn chúng ta đổi lấy cái khác đi."
Cô ấy đã bắt đầu hối hận vì đã dẫn Diêu Xuân Nha đến đây, Chị Chu trong lòng mắng chính mình sao lại có thể bị nhóm người buôn người xấu xa ấy dụ dỗ chứ.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể làm chuyện thiếu đạo đức này, cô ấy cũng không nói lý do thay đổi ý kiến, chỉ lôi kéo Diêu Xuân Nha đi.
Nhưng đã muộn, người đàn ông ẩn nấp trong nhà vệ sinh dường như đã nghe thấy động tĩnh lập tức đẩy cửa lao ra ngoài.
"Không ai được phép đi đâu cả." Trong nhà vệ sinh nhỏ bé lại ẩn chứa hai người đàn ông lớn.
Vì chuyến tàu mà Diêu Xuân Nha và mọi người ngồi ở toa cuối cùng, cho nên dù có nhân viên soát vé kiểm tra cũng cần một chút thời gian mà nhân viên soát vé lại vừa mới rời đi.
Chúng đã nắm bắt đúng thời điểm này chuẩn bị sẵn sàng.
Diêu Xuân Nha nhíu mày lùi chân về phía sau đe dọa: "Các người muốn làm gì? Tôi sẽ kêu người đấy."
Nhưng người đàn ông không hề sợ hãi, hai tay khoanh trước ngực môi cong lên đầy khinh thường, “Kêu người? Vậy thì thử xem, xem ai có thể đến cứu mày.”
Cứ tự tin như vậy sao? Diêu Xuân Nha quan sát người đàn ông nói chuyện trước mặt, thấy hắn cũng cỡ tuổi mình nhưng lại như một người có sức nặng trong lời nói.
Cô lại quay đầu nhìn một cái, phát hiện hành khách trong toa họ đã bị bọn tội phạm kiểm soát.
Cánh cửa nối giữa các toa đã bị đóng lại còn có hai người đứng chặn ở cửa sổ kính, như vậy những gì xảy ra bên này hoàn toàn không nhìn thấy từ bên ngoài.
Còn về Ngô Minh và người anh em của cậu chỉ giả vờ là hành khách bình thường, giả bộ giống như bị bắt chỉ cần Diêu Xuân Nha lên tiếng, họ sẽ liều cả mạng sống để bảo vệ cô.
Ngô Minh thì không cần phải nói, cả nhà cậu được Diêu Xuân Nha cứu giúp, tự nhiên sẽ không ngại khó khăn.
Còn người anh em kia, tính chất công việc vốn là mạo hiểm chỉ cần Diêu Xuân Nha trả đủ thù lao hắn sẽ dám liều mạng.
Hai người như những con báo âm thầm chực chờ còn Diêu Xuân Nha lại không có ý định để hai người họ ra tay.
Có không ít người trong toa xe này, đừng nói đến việc đánh nhau có thể làm tổn thương những người vô tội ngay cả Ngô Minh và sư huynh hai người cũng không thể đấu lại nhiều người như vậy.
Cô thuê họ để bảo vệ mình nhưng trước sự sống còn, mọi người đều bình đẳng cô cũng không muốn hai người vì thế mà mất mạng.
Thật sự có chút tính sai, Diêu Xuân Nha lắc đầu chế nhạo nói: “Các người vì bắt tôi mà bày ra cục diện lớn như vậy đúng là khiến tôi cảm thấy bất ngờ quá.”
Người đàn ông cười hì hì, “Đây không phải là thể hiện sự chân thành của chúng tôi sao, Diêu Xuân Nha hãy đi với chúng tôi, tôi rất mến mộ sắc đẹp của cô không muốn làm tổn thương cô.”
Chị Chu đứng ngẩn người một bên, đến khi nghe thấy họ muốn đưa Diêu Xuân Nha đi, mới nhận ra, lẩm bẩm: “Các người không nói như vậy với tôi....”
Họ chỉ nói để mình lừa Diêu Xuân Nha đến đây, không nói đã mang theo nhiều người như vậy!
“Các người không phải nói, chỉ cần tiền của cô ấy không lấy mạng sống, không bắt cóc sao!?”
Giọng Chị Chu to lên, như điên cuồng xé toạc người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu, “Không được phép đưa cô ấy đi, nếu không tôi sẽ liều mạng với các người!”
Người đàn ông một tay đẩy cô ấy ra, khinh thường nhìn Chị Chu đang ngồi bệt trên đất: “Bây giờ giả vờ làm người tốt à, lúc cô hứa hợp tác với chúng tôi là đang nghĩ cái gì vậy?”
Anh ta cúi người, nhìn vào mắt Chị Chu cười khinh bỉ một tiếng, “Thật sự nghĩ cô có thể giúp gì sao? Chỉ là làm phân tán sự chú ý của cô ấy mà thôi, chỉ có việc nhỏ như vậy mà cô còn dám tìm tôi đòi báo đáp? Mơ đi nhé!”
Chị Chu bị vạch trần ngay trước mặt, lập tức cảm thấy xấu hổ, cô ấy không thể lấy được manh mối của con trai lại hại đồng chí vô tội.
Cô ấy cả đời ghét nhất bọn buôn người, nhưng hiện nay với việc đồng lõa với họ thì bản thân cũng không còn gì khá hơn.
“Em gái Xuân Nha, chị thật ngu ngốc, xin lỗi em!” Chị Chu nói với giọng khóc cũng không dám nhìn Diêu Xuân Nha.
Diêu Xuân Nha thở dài, ừ thì biết chắc có liên quan đến Tiểu Hổ, nhưng lý do như vậy không nên trở thành cái cớ để cô ấy tính toán người khác.
“Chị Chu, chị ngốc quá những người như vậy làm sao có thể tin được lời nói của họ chứ.” Một câu cô cũng không muốn nói nữa, không còn cần thiết.
Dù hôm nay có thể trốn thoát hay không, duyên phận giữa cô và Chị Chu cũng chấm dứt tại đây.
Nhìn vào hành động vừa rồi của Chị Chu khi nhận ra mình lầm đường, cô có thể đảm bảo nếu lần này thành công trốn thoát, khi khai khẩu cung, cô sẽ khai đúng sự thật nhưng chỉ có vậy thôi.
“Đủ rồi, đừng nghĩ chúng tôi không nhận ra cô đang kéo dài thời gian, đừng phí sức nữa uống cái này đi rồi nhanh chóng đi với chúng tôi!”
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh một gã đàn ông lực lưỡng lấy ra một chai nước ném bên chân Diêu Xuân Nha.
Cô không cử động, liếc nhìn chai nước có pha chất lạ trên mặt đất, nói: “Tôi không uống cái này các ngừi cũng có cách đưa tôi ra ngoài mà?”
“Còn nữa, cơ thể tôi cũng không tốt uống cái thứ không sạch sẽ này nếu mà xảy ra chuyện gì, thì các người không biết phải giải thích với ông chủ các người thế nào đâu nhé.”
Người đàn ông trẻ tuổi nghe lời Diêu Xuân Nha nói thì nheo mắt, sau đó khá tán thưởng nói: “Cô quả thật không bình thường khó trách nhanh như vậy có thể làm bà chủ.”
“Được, vậy tôi sẽ không ép cô uống, cứ ngoan ngoãn đi với chúng tôi, tôi đảm bảo người ở đây đều an toàn.”
Trong toa xe chủ yếu là người già và trẻ nhỏ, đây đều là nhóm yếu thế, không thể nghĩ ra được nên động thủ trong toa xe này.
“Thật sự đã không ít lần theo dõi tôi nhỉ luôn cử người theo dõi tôi đúng không.” Diêu Xuân Nha tỏ vẻ phục tùng.
“Khó cho ông chủ các người tốn công như vậy, vậy tôi sẽ đi gặp ông ấy cũng không có gì không ổn.”
Cô liếc nhìn con dao găm trong tay người đàn ông trẻ tuổi, “Tôi là phụ nữ không có sức lực, không cần phải lấy thứ này dọa tôi, tôi cũng không chạy thoát đâu.”
Diêu Xuân Nha quay người đi trước, “Đi thôi để tôi ở giữa các người tôi không chạy thoát đâu.”
Người đàn ông trẻ tuổi còn khá hợp tác, cứ theo như Diêu Xuân Nha nói, bốn người đứng xung quanh cô, đoạn tuyệt khả năng trốn thoát của cô.
Đi qua bên cạnh Ngô Minh, Diêu Xuân Nha thấy tay anh nắm chặt và ánh mắt đầy quyết tâm, ho khan một tiếng lắc đầu.
Chỉ là hành động rất nhỏ, thường không bị phát hiện, nào ngờ vừa đi đến cửa, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên dừng lại hét lớn một tiếng.