Cảnh sát nữ cầm biên bản nhìn qua một lần, sau đó quăng mạnh xuống bàn, “Diêu Xuân Nha, quán ăn vặt của cô vừa mới bị dừng hoạt động do vấn đề vệ sinh, cô vẫn không thừa nhận rằng thực phẩm của các cô không sạch sẽ sao?"
“Đồng chí, tôi không thừa nhận, nhưng tôi cũng không phủ nhận, tôi vừa từ huyện Du Sơn về chính là để tìm hiểu tình hình.” Diêu Xuân Nha không thay đổi sắc mặt, giọng điệu bình thản.
“Chính họ đã chặn tôi ở quảng trường trước ga, đe dọa đến an toàn của tôi nên tôi mới báo cảnh sát.”
Ý nói, cảnh sát nữ có phần lệch đề, cô không phải là người bị bắt mà là người báo án.
Cảnh sát nữ dù có không ưa Diêu Xuân Nha cũng phải nhận rõ sự thật.
Vì vậy, hai bên đã ghi biên bản xong, tạm thời đạt được hoà giải phụ huynh sẽ cung cấp hồ sơ bệnh lý, Diêu Xuân Nha cũng phải có sự bồi thường y tế tương ứng cho những đứa trẻ bị ngộ độc thực phẩm khi ăn ở quán.
Ra khỏi đồn cảnh sát, người đàn ông dẫn đầu việc gây rối chỉ tay vào Diêu Xuân Nha, “Cô đợi đấy, chuyện còn chưa xong đâu!"
Còn phun nước bọt vào cô, rồi cùng cả bọn rời đi.
Ngô Minh không nhịn được, “Anh dám chỉ vào chị dâu tôi một lần nữa xem!”
Diêu Xuân Nha chặn lại lắc đầu, “Đừng cãi nhau với họ, trước hết chúng ta về nhà đã.”
Đại Cô chưa từng trải qua chuyện này, sợ hãi đến mềm nhũn cả chân, đang ngồi ở bậc thang bên đường yếu ớt nói: “Đúng, chúng ta về trước rồi nói sau.”
Liên tiếp những rắc rối càng khiến Diêu Xuân Nha chắc chắn rằng họ đang bị người ta tính toán.
Tối hôm đó, vài người ngồi trong nhà xem xét lại Diêu Xuân Nha nghe xong chỉ ra, “Sau khi con rời đi, chàng trai mới tuyển dụng có phải đã biến mất ngay sau khi xảy ra chuyện không?”
Đại Cô vỗ trán mình, “Sao cô lại quên mất cậu ta chứ, đúng đúng, đã không thấy nữa, còn hai ngày lương nữa chưa thanh toán cho cậu ta.”
Cậu bé là nhân viên tạm thời vừa được tuyển, Đại Cô và Diêu Xuân Nha đã nhắc đến, nhà cậu ta khó khăn không có thời gian làm cả ngày, nên Đại Cô để cậu ta đến giúp chút thời gian trong giờ ăn, còn tính lương theo tuần là do Diêu Xuân Nha đề xuất.
“Lần đầu không đến cô còn tưởng nhà cậu ta có chuyện, nhưng liên tiếp hai ba ngày không tới, cô nghĩ có thể vì còn nhỏ bị hoảng sợ, nên cũng không nghi ngờ gì khác.”
Diêu Xuân Nha cảm thấy cậu thanh niên này rất khả nghi.
Cô lại hỏi phản ứng của khách hàng đã phát hiện giòi, có phải là khách quen không Đại Cô lần lượt trả lời.
“Sáng mai, chúng ta mua chút đồ an ủi những khách hàng đó, Ngô Minh cậu cũng đi cùng chúng tôi đi.”
Nói đến đây, Diêu Xuân Nha đã có kế sách.
Sáng hôm sau, Diêu Xuân Nha mua một ít trái cây và bánh dẫn theo Ngô Minh và Đại Cô đến nhà khách hàng.
Người mở cửa lại chính là cậu nhân viên tạm thời đã biến mất ở cửa hàng.
“Cậu bé, sao cậu cũng ở đây?” Đại Cô không ngờ nhân viên tạm thời lại ở cùng với khách hàng có giòi.
Ngô Minh nhanh trí, lập tức nắm chặt cánh tay của cậu thanh niên, ngăn không cho cậu ta chạy trốn, cả nhóm đẩy cửa vào nhà liền thấy một người khác chưa kịp trốn đi.
Chính là khách hàng đã phát hiện giòi, trên bàn vẫn còn bày đồ ăn và hai bộ bát đũa, trong nhà cũng không có ai khác.
Rõ ràng là, người nhân viên tạm thời này và người khách hàng kia, họ đã quen biết nhau.
Hơn nữa, hai người họ có vẻ bề ngoài hơi tương đồng, Đại Cô mơ hồ đoán ra điều gì đó, "Hay thật, hai người hóa ra là người một nhà!"
Người kia không ngờ rằng Diêu Xuân Nha và những người khác lại đến thăm đột ngột, có chút không kịp phản ứng cho đến khi Đại Cô hét lên câu đó, hắn ta theo phản xạ định chạy đi.
Kết quả bị Thường Phi, người núp sau cửa bắt giữ một cách nhanh chóng, cậu ấy đắc ý quay sang Diêu Xuân Nha, "Chị dâu, em đã nói dẫn em theo là đúng mà."
Hai người bị khống chế thấy không ít người lại chỉ còn cách từ bỏ đấu tranh và trung thực khai báo về cách họ đã hợp tác để giăng bẫy.
Đại Cô giận dữ chửi rủa, "Tôi căn bản không quen biết các người, sao các người lại hại tôi như vậy!" Chàng trai kia trả lời, "Là có người trả tiền cho chúng tôi, để chúng tôi làm như vậy."
Cảnh sát tìm thấy Vương Hổ khi anh đang dọn dẹp vệ sinh trong cửa hàng cùng với Chu Thành.
Hai người đã trải qua nhiều lần chuyển chỗ mới thuê được mặt bằng ưng ý, tuy không bằng vị trí trước cổng trường nhưng cũng coi như là một cửa hàng đông khách bên đường.
"Vương Hổ phải không? Cậu biết vì sao chúng tôi đến tìm cậu không?" Cảnh sát nghiêm túc nói.
Vương Hổ đặt chổi trong tay xuống, "Cảnh sát, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể biết các anh tìm tôi vì lý do gì?"
Chu Thành nhìn thấy tình hình trước mắt, nhưng lại có linh cảm không hay. Câu tiếp theo của cảnh sát chính là xác nhận trực giác của hắn.
"Cậu đã tìm người gày bẫy quán ăn Thực Hữu có vấn đề về vệ sinh, giờ người ta đã cung cấp nhân chứng và vật chứng, cậu đi theo chúng tôi một chuyến đi."
Không ngờ chuyện này bị lộ, Vương Hổ cũng không biện bạch nữa đưa tay ra, thành thật đeo còng tay đi theo ra ngoài.
Chu Thành nhìn người bị dẫn đi, mới ngỡ ngàng đuổi theo, "Đồng chí, các anh có nhầm không, em trai tôi không thể làm ra chuyện như vậy."
Cảnh sát nhìn Chu Thành một cái, "Xin đừng cản trở công việc của chúng tôi, nếu không sẽ đưa cậu đi cùng." Vương Hổ lúc này nghe thấy lời này vội vàng lên tiếng.
"Anh, anh đừng quan tâm đến em nữa, cửa hàng của bọn mình mới khai trương, chúng ta không thể cùng nhau bị tóm."
Người liên quan đã trực tiếp thừa nhận, Chu Thành nói thêm cũng chẳng ích gì, chỉ còn biết đứng nhìn Vương Hổ bị đưa đi.
Nghĩ lại, vài ngày trước Vương Hổ có chút không ổn nhưng hắn chỉ mãi lo mở cửa hàng nên đã bỏ qua cho Vương Hổ, tạo cơ hội cho hắn ta mắc lỗi.
Anh em bị bắt đi, Chu Thành cũng không còn tâm trí làm việc, lập tức khóa cửa thẳng tiến đến Trường Trung học số 2 An Thành hắn chắc chắn sẽ không tìm thấy gì.
Bởi vì lúc này Diêu Xuân Nha và những người khác đang chờ Vương Hổ tại đồn cảnh sát.
Thấy cảnh sát dẫn người vào, là một người trẻ lạ mặt Đại Cô không hiểu ra sao. "Tiểu đồng chí, chúng ta có thù oán gì mà đến mức cậu lại hại chúng tôi như vậy?"
Đại cô càng nói càng bức bối, "Cậu có biết hay không, cậu làm hại chúng tôi lần này gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không!"
Nếu không nhờ Diêu Xuân Nha ngăn lại, có lẽ Đại Cô đã lao ra đánh hắn ta.
"Đại cô, bình tĩnh một chút đây là đồn cảnh sát không thể phạm lỗi." Diêu Xuân Nha nhắc nhở.
Cô hiểu quán ăn có ý nghĩa thế nào với Đại Cô, cô có thể thông cảm cho tâm trạng của bà. Nhưng cô cũng không thể hiểu nổi, người trước mắt cô thực sự không quen biết, cũng không nhớ đã đắc tội với người họ Vương nào.
Vương Hổ cười ha hả hai tiếng, "Mất mát? Đáng đời!" Ánh mắt của hắn ta quét qua Diêu Xuân Nha và những người khác, cuối cùng dừng lại trên người Diêu Xuân Nha.
"Đều là quả báo, tốt nhất các người nên đóng cửa tiệm đó đi!"
"Ai bảo các người đã chiếm cửa hàng mà tôi và anh tôi để ý, người đàn bà hạ tiện này, nếu không phải vì cô câu kết với ông chủ nhà háo sắc đó, thì làm sao ông ta lại trả lại tiền đặt cọc và cho các người thuê căn nhà đó chứ?"
Vương Hổ biết rằng mình không thể thoát được, miệng đầy lời tục tĩu, từng câu đều nhằm vào Diêu Xuân Nha, nội dung không thể nghe nổi.
Lúc này từ ngoài cửa vang lên một tiếng quát, "Đóng cái miệng bẩn thỉu của cậu lại! Thử chửi cô ấy một lần nữa xem!"