“Vừa nãy đi qua cổng nhà máy, cô có nhìn thấy cái quầy bán quần áo kia không?”
“Có nhìn thấy, nó đẹp quá đi ở cửa hàng của chúng ta chưa từng thấy, chờ đến khi chúng ta được nghỉ rồi đi xem thử nhé.”
“Được đấy, hôm nay tôi mang tiền theo.”
Tống Ái Thanh đang đi tuần tra trong xưởng, tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai công nhân nữ.
“Các cô vừa nói gì? Ở cổng có một quầy áo sao?” Cô ấy đi đến hỏi, nghĩ có thể đó là hai người mà cô ấy đã gặp năm ngoái.
Áo mà cô ấy mặc Tết năm nay chính là mua ở quầy của Diêu Xuân Nha, khiến cho chị dâu của cô ấy rất ghen tị.
Chị dâu của cô ấy dựa vào điều kiện gia đình tốt, lúc nào cũng phô trương ăn mặc trước mặt cô ấy, chế nhạo cô ấy là người quê mùa.
Kết quả là năm nay, áo của cô ấy đẹp và thời trang nhất trong gia đình, làm cho chị dâu phải chịu thua, cũng coi như là tự hào một lần.
Kể từ đó, Tống Ái Thanh không còn để mắt đến quần áo của cửa hàng quốc doanh nữa, mà chỉ chờ đợi quầy của Diêu Xuân Nha.
“Trưởng phòng, chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, không làm mất thời gian công việc.” Một trong hai cô công nhân ngại ngùng nói.
Tống Ái Thanh lo lắng, “Tôi cũng không nói các cô làm gì, chỉ muốn hỏi quầy áo ở cổng có phải là một cô gái trông giống người lai không.”
Cô công nhân kia nhớ lại, “Đúng đúng, trông rất ấn tượng.”
Tống Ái Thanh nghe vậy, cảm thấy mười phần tám chín có phải là Diêu Xuân Nha, không nói chuyện với hai cô công nhân nữa mà bước nhanh ra khỏi xưởng.
Khi đến phòng trực, cô ấy còn hỏi, “Ông Hồ, hôm nay có nữ đồng chí nào hỏi về tôi không?”
Ông Hồ trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói: “Thật sự không có, có chuyện gì không, Trưởng phòng?”
Không có à? Tống Ái Thanh cảm thấy nghi ngờ, cô ấy đi đến cổng sắt nhìn ra ngoài, cách đó khoảng mười mét thấy Diêu Xuân Nha, trong lòng mừng rỡ chính là cô!
Lúc này, tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên, Tống Ái Thanh cũng không ăn uống gì nữa, nóng lòng chạy ra cổng, thẳng hướng đến quầy của Diêu Xuân Nhã.
“Đồng chí, cô khiến tôi phải chờ đợi khá lâu đó, hôm nay đã mùng 11 tháng Giêng rồi cô mới mở quầy.”
Trưởng phòng nhìn vào quần áo, có chút trách móc nói với Diêu Xuân Nha.
“Xin lỗi chị Tống, nhà tôi có chút việc mới xong, mùng 8 đã đi nhập hàng rồi, đi về trên đường cũng mất chút thời gian, không dám nghỉ ngơi, lập tức mở quầy ngay.”
Diêu Xuân Nha vừa cười vừa xin lỗi, rồi chọn một chiếc váy hoa và chiếc áo len màu kem đưa cho Trưởng phòng xem.
“Chị Tống, chị nhìn bộ này xem có thích không, tôi nhập hàng ngay từ lần đầu nhìn thấy đấy, cảm thấy rất hợp với chị, nên đặc biệt lấy về cho chị.”
Tống Ái Thanh nghe xong trước tiên là sững sờ, “Cô còn nhớ tôi sao? Còn nhớ kích thước của tôi nữa à?”
Cô ấy acảm thấy hơi bất ngờ, vì bình thường khi cô ấy mua quần áo, các nhân viên bán hàng đều có vẻ khó chịu, không có ai như cô gái nhỏ này đối xử với cô ấy tốt như vậy.
Cô ấy chỉ mua một lần ở quầy của cô, chỉ tốn vài chục đồng mà đã được người ta nhớ đến, cảm giác này thật là chưa từng có.
“Chắc chắn rồi chị Tống, khí chất của chị rất đặc biệt tôi muốn quên cũng khó.” Diêu Xuân Nha cười đáp.
Lúc này cũng không nói gì chỉ mỉm cười phục vụ, đi mua đồ ở đâu cũng phải xem mặt nhân viên, không mua thì không cho động vào các kiểu, thật sự rất giảm thiện cảm.
Nhưng mà những nơi mua sắm lại rất hạn chế, cho nên dù cho nhân viên không thân thiện, vẫn phải bỏ tiền ra, nếu không sẽ không mua được những thứ mình muốn.
So với đó, nụ cười và dịch vụ bán hàng tốt của Diêu Xuân Nha thực sự rất hấp dẫn khách hàng, đặc biệt là đối với Trưởng phòng Tống.
“Cô gái này, miệng lưỡi ngọt ngào như vừa bôi mật vậy.”
Trưởng phòng nói xong nhận lấy chiếc áo từ tay Diêu Xuân Nha, thử lên người một chút, “Cảm giác vừa đủ, chỉ không biết mặc lên người sẽ như thế nào.”
Diêu Xuân Nhã rất thản nhiên nói: “Không sao đâu chị Tống, hay là chị cầm vào trong thử một chút nhìn gương xem sao, nếu không thích thì trả lại cho tôi.”
Đề xuất này lại làm cho Trưởng phòng Tống mở mang tầm mắt.
“Ơ? Cô bảo tôi vào nhà máy thử? Không sợ tôi không trả lại à?”
Diêu Xuân Nha bật cười, “Chị à, em cảm thấy chị không phải là người như vậy.”
Cô lại chọn thêm hai bộ áo và nhét cho Trưởng phòng, “Chị cứ mang đi thử, thích bộ nào thì giữ lại bộ đó rồi tả tiền cho tôi, nếu không một lát nữa công nhân ra ngoài, tôi sợ áo không còn lại đâu.”
Trưởng phòng ôm hàng, “Cô nói đúng, áo của cô đẹp quá chắc chắn sẽ hút khách, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa một lát tôi sẽ ra ngoài trả tiền cho cô.”
Cô ấy mới đi được hai bước, Diêu Xuân Nha nhanh chóng chạy theo, ghé vào tai cô thì thào, “Chị, về nhớ đừng nói là tôi bảo chị mang về thử nhé, nếu không... chị hiểu mà.”
Trưởng phòng: “Tôi hiểu, như vậy thì việc của cô sẽ khó làm, tôi nhất định không nói lung tung.”
Cô ấy đã rút một tay vào túi, “Tôi sẽ đưa cô một ít tiền đặt cọc, như vậy cả hai bên đều có sự bảo đảm.”
Diêu Xuân Nha giữ tay cô ấy lại, “Ôi chị ơi, nhanh đi thử đi, gì mà đặt cọc chứ, em tin tưởng ở chị mà.”
Sau khi tiễn trường phòng Tống đi, Diêu Xuân Nha quay lại và thấy Đại cô cùng với Thường Tiểu Muội đồng loạt giơ ngón cái lên khen ngợi cô.
“Chị Xuân Nha, chị thật sự giỏi quá đi, em chưa bao giờ thấy ai bán hàng như vậy.”
Thường Tiểu Muội khen ngợi, “Chị xem, vừa nói, trên mặt người phụ nữa đó không ngừng cười được.”
Đại cô vỗ vai Thường Tiểu Muội “Cô bé à, cứ theo chị Xuân Nha của con đi, học được thì đều là của con.”
Mắt Thường Tiểu Muội sáng lên, “Cô ơi, nếu con không đỗ, con cũng muốn đến bán hàng cùng mọi người, muốn trở thành người giỏi như chị Xuân Nha vậy.” Nói vậy không phải là một sai lầm chứ?
Diêu Xuân Nha vội vàng nói “Em gái, em có thể thỉnh thoảng đến cho vui thư giãn một chút, nhưng không thể nói vì chuyện này mà không học nữa, em vẫn phải chú trọng vào việc học tri thức mới là sức mạnh, hiểu chưa?”
Cô rất ngưỡng mộ các sinh viên đại học, nhưng bản thân cô không phải là loại thích học, nếu không lần tái sinh này nhất định cô phải trải nghiệm cuộc sống đại học.
Vì vậy, nghe thấy ý định không muốn tiếp tục học của Thường Tiểu Muội, cô lập tức muốn khuyên giải.
Nhưng cô không biết rằng, thực ra thành tích học tập của Thường Tiểu Muội rất bình thường. Vì áp lực từ anh chị ở nhà quá lớn khiến cô ấy nghĩ đến việc không học nữa.
Câu này cô ấy chưa bao giờ nói với anh chị, nhưng lại muốn nói với Diêu Xuân Nha “Chị ơi, em không phải không muốn học, em chỉ là không theo kịp tiến độ học nên cảm thấy rất mệt mỏi.”
Thì ra là vậy, Diêu Xuân Nha suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Mọi việc chúng ta cố gắng là được, em thử cố gắng xem sao, không được thì chúng ta sẽ tìm hướng đi khác, trong mỗi ngành đều có nhân tài, chúng ta sẽ tìm thấy điểm sáng của mình.”
Thường Tiểu Muội nghe xong gật đầu mạnh, “Vâng! Em sẽ nghe theo lời chị.”
Nói xong chuyện này, Thường Tiểu Muội cũng hỏi ra nghi ngờ của mình, “Chị, lúc nãy chị bảo người phụ nữ đó lấy quần áo đi, chị thật sự không sợ cô ấy không quay lại à? Em thấy quần áo cô ấy lấy đi có vẻ đắt lắm.”
Đại cô cũng nhìn Diêu Xuân Nha, “Đúng vậy, trái tim của cô vẫn đang treo lơ lững đây, nếu cô ấy thật sự giữ lại rồi không thừa nhận, chúng ta không có cách nào khác sao?”