Diêu Xuân Nha nghe đến đây, tiến đến bên Lộ Nghiêu, nắm tay anh khi anh nhìn lại, cô mỉm cười dịu dàng.
Lộ Nghiêu chưa từng thấy ai cười đẹp như cô.
Bên tai như nghe thấy tiếng “cạch”, băng giá trong lòng nứt ra, ánh sáng mang tên ấm áp đổ vào.
Anh bỗng nhận ra, mình không còn là chính mình trước đây nữa, hiện tại anh có gia đình, có cô.
“Đại Dũng à, theo lẽ thường thì chuyện này tôi không nên nhúng tay vào, nhưng nghe đến đây, tôi không thể không đứng ra nói một lời công bằng.”
Trưởng thôn thấy bà nội Lộ tức đến nói không ra lời, đành phải đứng ra.
“Cha cậu mất sớm, những năm qua ba đứa các cậu đều do mẹ cậu một tay nuôi nấng. Anh trai cậu là người có trách nhiệm, cũng rất có khí phách, đến tuổi đã sớm nhập ngũ, nhờ vậy gia đình các cậu mới có cuộc sống khá hơn.”
Trưởng thôn vỗ vai Lộ Nghiêu, “Nói gì thì nói, cây nào cho trái nấy, Lộ Nghiêu đứa trẻ này giống hệt như anh cậu hồi còn trẻ. Nhìn thấy nó, cậu có nghĩ đến anh trai cậu không, hồi nhỏ cậu được chiều chuộng ra sao!”
Chú hai Lộ không nghe, “Đó là chuyện từ lâu rồi, không nhớ nổi.”
“Chú Triệu, tôi nói thật lòng, tôi không đối xử tệ với Lộ Nghiêu, mười năm nay, nó sống trong nhà tôi cũng tôt chứ? Ăn uống không cái nào không phải mất tiền? Đừng nói tôi có lấy chút tiền trợ cấp của anh trai, tôi còn bỏ tiền vào nhiều hơn.”
Chú hai Lộ cương quyết không nhận mình tham lam, lại còn vừa khóc vừa kêu nghèo, “Thằng nhóc này làm khổ tôi, nhà tôi còn có Lộ Quân, hai thằng bé tôi phải cắn răng nuôi.”
Ônh ta hít một hơi với trưởng thôn, “Chú Triệu, ông ngửi thấy không, tôi đã có bệnh dạ dày từ hồi đó, coi như là không chữa khỏi.”
Không ai ngờ chú hai Lộ lại nói như vậy, trưởng thôn đứng gần nhất lập tức bịt mũi, “Đại Dũng à, mùi này thực sự quá nặng!”
Chú hai Lộ giơ hai tay lên, “Chú Triệu, giờ ông đã biết rồi chứ, mẹ tôi còn nói tôi không cho Lộ Nghiêu ăn cơm, đất trời có lương tâm, nhà chúng tôi có cái gì ăn thì có Lộ Nghiêu, ngược lại không có cơm là tụi lớn chúng tôi.”
Ônh ta liếc nhìn số tiền trên bàn, “Nói chi phí ra một trăm năm mươi đồng nhưng Lộ Nghiêu, có phải là không quan tâm đến tính mạng chúng tôi không?”
Bà Lộ lúc này đã bình tĩnh hơn, bà nhìn chằm chằm chú hai Lộ, “Vậy mày muốn thế nào, tao không cho Lộ Nghiêu một xu nào, mọi tiền đều cho mày được không!”
Biết rõ bà Lộ nói chỉ để tức giận, chú hai Lộ không buông tha, anh ta nhìn trưởng thôn, mặt mày phấn khích, “Chú Triệu, ông nghe thấy không, mẹ tôi vừa nói, số tiền hai trăm đồng này đều cho nhà chúng tôi!”
Nói xong, ông ta lại nghĩ đến chuyện khác, “Mẹ, bây giờ mẹ cùng Lộ Nghiêu đi thành phố sống cuộc sống tốt hơn, nhà cũ không cần nữa, để cho Lộ Quân và vợ nó sống đi.”
Ông ta tham lam nói: “Vợ Lộ Quân mới phát hiện mang thai, nhà chúng tôi chật chội, đây là chắt nội đầu tiên của mẹ, mẹ không thể hiện chút gì sao?”
Thật sự không thấy ai mặt dày như thế, chưa thấy ai không biết xấu hổ đến vậy.
Diêu Xuân Nha cảm thấy gia đình chú hai Lộ và nhà họ Trần thật sự là một cặp không ra gì.
“Chú hai, mày tính toán thật giỏi, hạt gạo tính toan văng vào mặt tôi rồi.”
Diêu Xuân Nha không thể nhịn được nữa, “Bà nội, các người cũng không muốn nuôi, nhà và tiền đều thuộc về các người, nghĩ chuyện tốt gì vậy?”
Cô thể hiện rõ lập trường của mình, “Chúng tôi nuôi dưỡng bà nội, là để ghi nhớ công ơn nuôi nấng, cũng vì tình cảm máu mủ, chứ không phải vì nhà cửa tiền bạc.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là để các người chiếm lấy tất cả, trên đời này không có lý lẽ như vậy!” Thím hai Lộ thấy Diêu Xuân Nha nói chuyện, bà ta cũng không chịu thua, "Thật thú vị, sao tôi có thể tin các người không ham muốn gì, thêm nữa người một nhà không phải là nơi nói lý lẽ, cô nói ai?“
Diêu Xuân Nha nhìn bà ta khinh thường nhếch môi, “Thím hai, thím không thấy lời này thật buồn cười sao, một nhà? Chúng ta bây giờ như thế này, giống như một gia đình sao?“
Lộ Nghiêu đặt tay lên bàn tay cô nhẹ nhàng bóp một cái, “Xuân Nha, đừng phí lời với bà ấy nữa, chúng ta không tranh cãi với họ nữa.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt hiểu ý trao đổi, tiếp tục theo quy trình để thực hiện bước tiếp theo, đây cũng là sự bàn bạc trong nhà.
Thím hai Lộ nghe vậy cũng nghẹn lại không nói được gì, âm thầm chờ đợi tiền rơi vào tay.
Lộ Nghiêu từ trong túi lấy ra một tập giấy, không mở ra, đưa trước mặt trưởng thôn.
Tất cả những cái nền trước đó chỉ để chờ khoảnh khắc này, muốn để nhà chú hai Lộ hết sức tranh giành, rồi lại dội cho họ một gáo nước lạnh, để mọi người cảm thấy dễ chịu.
“Ông Triệu, nghe theo họ mệt mỏi cũng vô nghĩa, bà cũng không thể chịu được cơn tức của họ, chúng tôi đã bàn bạc, chỉ là hai trăm đồng và một ngôi nhà cũ, chú hai muốn thì đưa hết cho ông ấy.”
Nghe thấy lời Lộ Nghiêu, có thể thấy rõ trên khuôn mặt của gia đình chú hai Lộ ba người không thể che giấu được sự đắc ý.
“Coi như các người hiểu chuyện, sớm biết như vậy sao phải làm khó nhau? Đều là một gia đình, sau này nếu có chuyện gì tôi thật sự không quan tâm sao?” Chú hai Lộ đang định chà chà tay để nhận tiền.
Lộ Nghiêu chặn ở trước bàn, “Chú hai, lời còn chưa nói xong, gấp cái gì.”
Chú hai Lộ cho rằng Lộ Nghiêu muốn thay đổi ý kiến, lập tức mặt mũi nhăn nhó xuống, “Người lớn nói chuyện, một câu nước bọt một đinh, ý cậu là gì, lại thay đổi ý kiến rồi sao?”
“Tất nhiên không phải, chú hai tôi còn trẻ, mặt dày mày dạn không làm được việc như vậy.” Lộ Nghiêu mỉa mai nói.
Chú hai Lộ nhíu mày, “Thế thì cậu không nhanh chóng tránh ra, tôi kiểm tra xong tiền thì ký, hồi nãy còn phải cùng các cậu lấy sổ nhà, chuyện không ít đâu.”
Đối với chú hai này, Lộ Nghiêu đã không còn hy vọng gì nữa, càng đừng nói tới thất vọng, bộ mặt này của ông ta Lộ Nghiêu đã thấy quen mắt.
Vì vậy Lộ Nghiêu cũng không có biểu cảm gì, từ trong túi lấy ra một tập giấy, “Trước khi nhận tiền, hãy xem qua cái này, đã muốn chia hết tiền mà không quan tâm đến bà, thì chúng ta cần phải nói rõ ràng.”
Chú hai Lộ không có kiên nhẫn, không hiểu tập giấy rách này có gì để xem, nhưng Lộ Nghiêu đứng ở đó, ông cũng không thể làm gì được.
Cuối cùng đành phải không tình nguyện nhận lấy tập giấy đó, xem qua vài trang sau, biểu cảm không thể diễn tả nổi.
“Sao lại có nhiều nợ như vậy? Các người có phải lấy giả để lừa tôi không!”
Chú hai Lộ ném chồng giấy trông có vẻ vô giá trị nhưng thực tế là những giấy nợ xuống đất, “Cái nhìn này cũng có mấy trăm đồng, sao có thể nợ nhiều tiền như vậy?”
Ông ta nheo mắt nhìn Lộ Nghiêu một hồi lâu, thấy ánh mắt cậu ta thoải mái, lại có phần nghi ngờ những giấy nợ thật sự.
Ông ta nói với giọng hung hãn: “Tôi nói sao các người lại vui vẻ đưa tiền cho tôi, chả nhẽ đang đợi tôi đến đây, bẫy tôi đúng không!”
Lộ Nghiêu nhếch môi, “Bà nội bệnh tật uống thuốc đã tiêu tốn không ít tiền, chú chưa từng hỏi han, tất nhiên không biết những đói kém này, giờ tốt rồi, chú hai đồng ý chịu trách nhiệm hoàn trả, chúng tôi thì không cần lo lắng nữa.”
“Việc gì nhà chúng tôi lại phải trả? Chúng tôi cũng chỉ mới chia được hai trăm đồng và một ngôi nhà cũ, hoàn toàn không trả nổi!” Thím hai lộ không biết nhiều chữ, nhưng lại biết số.
Bà ta cúi đầu thấy năm mươi đồng đã đau lòng không chịu nổi, huống chi dưới đất còn không chỉ có năm mươi đồng, để cho nhà họ trả? Bà ta không chịu đâu, bà ta không ngốc!