Thập Niên 80 Trọng Sinh Tráo Đổi Hôn Nhân

Chương 20: Đến Đông Bắc

"Chị Chu, trên đường nhớ chú ý an toàn nhé, chúng ta sẽ liên lạc lại sau." Diêu Xuân Nha nhẹ nhàng ôm lấy chị Chu, "Chúc chị sức khỏe, Tiểu Hổ còn chờ chị đón về nhà nữa đấy."

Vốn dĩ tâm trạng chị Chu đã ổn định một chút, nhưng chị Chu nghe câu này lại đỏ mắt, "Ây! Nghe em gái nói như vậy, vậy chị mượn lời tốt đẹp của em vậy"

Chị Chu vỗ vỗ tay Diêu Xuân Nha, quay người chen vào dòng người đông đúc.

Nhìn bóng dáng cô đơn của chị Chu, trong lòng Diêu Xuân Nha cũng cảm thấy không dễ chịu.

"Anh sẽ chú ý tin tức, lát nữa anh sẽ nhờ thêm một số bạn học đồng nghiệp, người đông thế mạnh, nhất định sẽ có ngày tìm thấy Tiểu Hổ." Lộ Nghiêu bảo vệ Diêu Xuân Nha từ phía sau, nói.

Diêu Xuân Nha dụi mắt, gật đầu, "Ừ, em tin anh."

Khi quay lại toa giường nằm, đồng chí nam bên cạnh cùng hành lý của anh ta đã không thấy đâu.

Cũng không biết có phải ngại ngùng khi đối mặt với bọn họ không, nhưng Diêu Xuân Nha cũng lười đoán, chỉ là một người qua đường mà thôi không có gì quan trọng.

Đêm ấy, tàu hỏa đi đi dừng dừng, hành khách trên toa cứ thay đổi từng đợt một, Diêu Xuân Nha không ngủ được ngon giấc.

Cuối cùng, đến chiều ngày tiếp theo lúc ba giờ, tàu hỏa đến ga An Thành.

Từ Giang Thành đi đến, nhiệt độ càng lúc càng thấp, cửa sổ phủ một lớp sương trắng dày.

Diêu Xuân Nha đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào, lạnh lạnh cảm giác thật mới lạ.

“Xuân Nha, chúng ta xuống tàu thôi.” Lộ Nghiêu sắp xếp xong đồ đạc, một tay cầm túi đồ, tay còn lại đưa cho cô một đôi găng tay đỏ đan len có lót bông.

Nhìn kích thước đôi găng tay, giống như là mua riêng cho cô vậy.

Ánh mắt Diêu Xuân Nha thoáng qua một tia ngạc nhiên, anh ấy đã mua bao giờ? “Em sống ở phía nam đã quen rồi, vừa mới đến phía bắc chắc chắn em sẽ không thích nghi được, đừng để bị lạnh thêm nữa, nhanh mau đeo vào đi.” Lộ Nghiêu lại đẩy thêm một chút.

Diêu Xuân Nha nhận lấy và đeo vào, kích cỡ đúng thật sự rất vừa tay và ấm áp vô cùng.

“Lộ Nghiêu, cảm ơn găng tay của anh, đây là lần đầu tiên trong đời em được tặng đôi găng tay vừa đẹp vừa hợp như vậy, thật ấm.”

Kiếp trước, cô luôn phải mặc quần áo thừa của người khác, sau này có tiền cũng không mua sắm cho bản thân mấy lần, mọi thứ chỉ bắt đầu tự do tiêu dùng sau khi đã lớn tuổi.

Nhưng lúc đó, khi đi mua những thứ mình thích ở tuổi thiếu niên, cũng không còn tâm trạng đó nữa.

Và lúc này, vào một buổi chiều bình thường nhất, vết thương lòng của cô lại một lần nữa được người đàn ông trước mặt chữa lành.

“Có gì đâu, đó là những gì anh nên làm cho em, sắp xếp xong rồi thì mình đi thôi, chúng ta về nhà nào!” Lộ Nghiêu trực tiếp nắm tay cô, đi ra ngoài.

Khi gần tới cửa tàu, một người đàn ông đi ngược lại phía cô, không biết vì sao Diêu Xuân Nha cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đó khiến cô không thoải mái.

Ngay giây tiếp theo, vai cô bị va mạnh một cái khiến cô loạng choạng.

May mà có Lộ Nghiêu nắm tay cô, nên không bị ngã.

“Em không sao chứ?” Lộ Nghiêu nhìn về hướng người đàn ông đó đã đi, chuẩn bị đuổi theo, nhưng chỉ trong chốc lát, người đàn ông đó đã biến mất.

Diêu Xuân Nha lắc đầu, “Đừng đuổi theo, em không sao chúng ta về nhà trước đã.”

Cô đưa tay muốn chỉnh lại tóc mai bên tai, nhưng lại phát hiện găng tay không biết từ lúc nào đã bị rách một đường, mu bàn tay cũng có một vết thương dài khoảng ba bốn centimét.