Không biết là ai đã mời đồng chí cảnh sát đến, thật sự đã giúp cho Diêu Xuân Nha rất nhiều.
“Xin chào đồng chí, tôi muốn phản ánh một chút, người này tôi không quen biết nhưng bà ta cứ nói tôi là kẻ lừa đảo, còn không cho tôi báo cảnh sát, tôi nghi ngờ bà ta là kẻ buôn người!”
Diêu Xuân Nha đơn giản tường thuật lại sự việc tranh chấp của cô với bà lão, cuối cùng hai người được đưa đến toa ăn để nói chuyện.
Bà lão từ khi gặp cảnh sát đã co rúm lại, nói không trọn câu, khi hỏi thì làm ra vẻ ngớ ngẩn, biên bản ghi chú càng lúc càng không đúng.
“Đồng chí Lưu Mai, nếu bà thành thật thì sẽ được khoan hồng, còn nếu bà chống đối thì chúng tôi sẽ xử nghiêm, việc đồng chí tránh né vấn đề như vậy đều vô ích, nếu gây cản trở cho công việc thì cũng phải chịu trách nhiệm, đồng chí hãy suy nghĩ cho kỹ nhé!” Đồng chí trẻ tuổi phụ trách ghi biên bản, sau khi viết vài lần phát hiện nội dung đều không giống nhau thì lòng kiên nhẫn đã hết.
Biết trước như thế, cần gì phải làm như vậy?
Diêu Xuân Nha nhìn về phía tình hình bên đó, lắc đầu, những kẻ buôn người thật đáng hổ thẹn, trước hôm nay không biết đã có bao nhiêu cô gái, trẻ em đáng thương rơi vào tay chúng.
“Đồng chí, tôi đã trình bày rõ ràng, xem còn chỗ nào chưa rõ, tôi có thể nói lại cho đồng chí nghe một lần nữa không?”
Diêu Xuân Nha thái độ nghiêm túc, cho biết cô sẽ tích cực phối hợp với công tác của cảnh sát.
“Không cần không cần, đồng chí Diêu biên bản của cô rất rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể hiểu ngay, cảm ơn cô đã phối hợp với công việc của chúng tôi.”
Đồng chí lớn tuổi nhìn bà lão vẫn đang gây rối, nghiêm mặt nói: “Cũng nhờ đồng chí nhanh trí, mới có thể giúp chúng tôi bắt giữ được chân rết của băng nhóm tội phạm, những việc tiếp theo hãy giao cho chúng tôi.”
“Xuân Nha!” Câu nói của đồng chí lớn tuổi chưa nói dứt thì cửa toa ăn đã bị người khác kéo mạnh ra, Lộ Nghiên bước vào với tốc độ nhanh như gió, “Em không sao chứ?”
Lúc này anh cũng không chú ý đến điều gì khác, nhanh chóng kéo Diêu Xuân Nha dậy, nhìn quanh một lượt, thấy cô không bị thương, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng.
Khi anh tỉnh dậy thì phát hiện Diêu Xuân Nha không có ở đó, chờ năm sáu phút mà không thấy trở lại, liền ra ngoài tìm thì mới nghe thấy chuyện về kẻ buôn người.
Hỏi những người có mặt lúc đó, căn cứ vào mô tả có thể xác định người suýt bị bắt cóc chính là vợ mới cưới của anh.
Anh hoảng loạn, vừa chạy qua mấy toa xe thì mới thấy được cửa toa ăn.
“Tiểu Lộ?!” Giọng của đồng chí lớn tuổi có phần bất ngờ, “Sao cậu lại ở chuyến tàu này?”
“Chú Vương!” Xác nhận Diêu Xuân Nha không có chuyện gì, Lộ Nghiên mới có thể phân tâm, phát hiện đồng chí lớn tuổi đang ghi biên bản cho Diêu Xuân Nha lại là một bậc tiền bối mà anh rất kính trọng.
“Cháu đã xin nghỉ phép.” Anh giải thích, “Dạo này chú và dì khỏe chứ?”
Mới nhìn thấy độ căng thẳng của Lộ Nghiên, người thông minh ngay lập tức nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người.
“Cả hai chúng tôi đều ổn, tôi cũng nghe nói rồi, cậu làm rất tốt, cố gắng lên nhé.” Đồng chí lớn tuổi vỗ vai anh.
“Khi nào uống rượu mừng thì gọi tôi một tiếng, dì của cậu vẫn luôn nhớ đến cậu đấy.”
Lộ Nghiên liên tục gật đầu, rồi mới nhớ ra giới thiệu Diêu Xuân Nha, “Vẫn là mắt chú Vương tinh tường, quên chưa giới thiệu, đây là vợ cháu , Diệu Xuân Nha.”
“Lần này đến Giang Thành, chính là để đón cô ấy về An Thành, chúng cháu đã lấy giấy chứng nhận rồi, còn chưa tổ chức tiệc, đến khi đó chắc chắn sẽ mời chú đến uống rượu mừng.”
Đồng chí lớn tuổi gật đầu hài lòng, đưa biên bản cho Lộ Nghiên xem, “Mắt nhìn tốt đấy, cô gái này rất tốt, có dũng khí và trí tuệ, không uổng công là người nhà của chúng ta ở khu đường sắt.”
Diêu Xuân Nha ngượng ngùng cười, “Chú Vương, chú quá khen rồi.”
Lộ Nghiên lướt qua nội dung, tâm trạng như lên xuống trong tàu lượn, càng cảm thấy tự hào.
Nói chuyện một chút với đồng chí lớn tuổi, Lộ Nghiên mới dẫn Diêu Xuân Nha rời đi.
Anh nắm tay cô không dám buông ra một giây nào, cô có thể cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay anh, nhưng cũng không rút tay ra chỉ ngắm nhìn bóng lưng vững chắc của anh, lòng chợt dấy lên cảm xúc.