“Đồng chí Diêu không ngại những điều đó, ông ấy là người rất trung thực, tấm lòng của ông ấy cũng là lời xin lỗi khi đổi hôn ước, nếu anh không nhận ông ấy sẽ suy nghĩ nhiều.”
Diêu Xuân Nha lập tức đáp lời, không để ông có cơ hội chen vào.
Chỉ có thể thuận theo Diêu Xuân Nha nói, "Đúng đúng đúng, thế hệ trẻ sống tốt, chính là điều vui mừng đối với người già, cứ nhận đi.”
“Xuân Nha lần này theo cậu đi Đông Bắc, cũng không biết lúc nào trở về, chúng tôi cho nhiều một chút, cũng là việc nên làm." Trên mặt Cha Diêu vẫn nở nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Diêu Xuân Nha đồng ý gật đầu, "Đồng chí Diêu Cường nói rất đúng, tôi vừa ra khỏi cửa, cơ bản cũng sẽ không trở lại, anh trai muốn cưới vợ, em gái về nhà cũng không phải chuyện hay.”
Nói xong cô vươn tay, "Sổ hộ khẩu và của hồi môn cùng đưa cho chúng tôi đi, lúc này cục dân chính vẫn còn mở, tôi và đồng chí Lộ Nghiêu đi lĩnh giấy chứng nhận, miễn cho lại xảy ra biến cố.”
Lời này là ám chỉ Cha Diêu, nếu lúc này không thực hiện lời hứa, cô sẽ là biến cố kia.
“Đúng đúng đúng, mẹ nó à, mau đi lấy hộ khẩu của Xuân Nha, tiền cũng mang theo cho bọn họ, dù sao tân hôn cũng phải mua ít đồ.” Cha Diêu chịu đựng đau lòng mà dặn dò.
Trong thời gian rảnh rỗi, Diêu Xuân Nha vào nhà thu dọn quần áo của cô, tổng cộng cũng không quá hai bộ, thu dọn cũng nhanh.
Sau khi lấy được sổ hộ khẩu và tiền, cô lại đếm ngay trước mặt, tổng cộng bốn trăm đồng, một trăm đồng là lễ hỏi trả lại, ba trăm đồng còn lại là của cô.
Tiền này vốn là của cô, những năm này đều giao cho nhà họ Diêu.
Sau khi xác nhận không sai, Diêu Xuân Nha mỉm cười cất kỹ “Đồng chí Diêu Cường, bây giờ tôi và đồng chí Lộ Nghiêu sẽ đi, nhận giấy chứng nhận xong chúng tôi sẽ tìm một chỗ ở gần nhà ga, dù sao ngày mai còn phải đón xe lửa.”
Cô lại nhìn Diêu Xuân Lan vẻ mặt oán giận trong phòng “Chị, chúc mừng chị đã tìm được một người đàn ông tốt, ánh mắt thật không tồi.”
Diêu Xuân Lan vốn bất mãn với chuyện Diêu Xuân Nha đòi tiền, nhưng nghe xong lời Diêu Xuân Nha nói, cô ta lại đắc ý.
Đúng vậy, Diêu Xuân Nha lấy được tiền thì thế nào, tầm nhìn hẹp hòi, chỉ là ba trăm đồng cô ta mới không thèm để ý.
Chỉ cần gả cho Trần Kiến Bình, đừng nói ba trăm đồng, về sau ba trăm vạn cũng không thành vấn đề, tất cả sẽ thuộc về cô ta Diêu Xuân Lan.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Diêu Xuân Lan rõ ràng hơn không ít, cô ta ngược lại an ủi mẹ Diêu , "Mẹ, ba trăm đồng xem như bỏ đi. Sau này con gái sẽ cho mẹ thêm ba trăm đồng.”
Mẹ Diêu lắc đầu thở dài, hiển nhiên bà không tin, bà chỉ cảm thấy đầu ốc của con gái choáng váng, nhà họ Trần kìa ba mươi đồng còn lấy không ra, càng không nói đến ba trăm?
Khi thật sự rời khỏi nhà họ Diêu, Diêu Xuân Nha mới cảm thấy giờ phút này mới là cuộc sống mới của cô.
Về phần nhà họ Diêu sau này như thế nào, Trần Kiến Bình còn có thể trở thành ông trùm kinh doanh hay không, cùng cô không còn quan hệ.
Cô, Diêu Xuân Nha phải sống cuộc sống mới!
Tại cổng Cục Dân Chính
“Đồng chí Diêu Xuân Nha, cô nghĩ kỹ chưa?" Lộ Nghiêu nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, nghiêm túc nói:
"Cô không cần miễn cưỡng bản thân, tôi có thể chịu trách nhiệm với cô theo cách cô muốn.”
Diêu Xuân Nha cười dịu dàng nhìn anh, "Ngoại trừ kết hôn, tôi không nghĩ ra cách nào khác thích hợp hơn, hơn nữa tối cảm thấy anh là một người không tệ, gả cho anh không có gì không tốt.”
Nói xong, cô bước lên trước một bước, Lộ Nghiêu sửng sốt tại chỗ trong chốc lát, sau đó nở nục cười, sải bước đuổi theo.