“Cô nói bậy bạ gì đó!" Diêu Xuân Lan chột dạ nói: "Chị nói vậy là vì muốn tốt cho cô.”
Diêu Xuân Nha khoát tay "Chị nói lời này sai rồi, chúng ta đều họ Diêu, tôi đương nhiên là muốn hướng về chị, làm sao có thể để cho chị chịu thiệt thòi này đây?”
Nhìn Diêu Xuân Nha dầu muối không vào, Diêu Xuân Lan có chút luống cuống, sự tình dường như phát triển theo hướng không thể khống chế nổi.
Con người một khi rối loạn trận tuyến, liền dễ dàng phạm sai lầm.
Diêu Xuân Lan lúc này cũng vậy.
“Cũng không nhất thiết phải báo cảnh sát.” Cô ta nói "Chuyện đã xảy ra, báo cảnh sát hàng xóm láng giềng không phải đều biết hết sao? Vậy sau này con làm sao dám gặp người khác đây.”
Nghe Diêu Xuân Lan nói xong, cha mẹ Diêu gia cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, bắt đầu do dự Cha Diêu nói:
“Vậy cái thiệt này cũng không thể tự chịu, hơn nữa hôm qua mới tổ chức tiệc đám cưới, Tiểu Lộ cũng ở đây, chúng ta ăn nói thế nào đây.”
Lễ hỏi ông đều đã nhận của người ta, tiền đến tay ông cũng không có đạo lý trả lại.
“Cái này còn không dễ làm sao, trong nhà không chỉ có mình con, gả ai nào không phải gả.”
Diêu Xuân Lan nhân cơ hội nói ra dự định của cô ta "Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là con cùng Xuân Nha đổi một chút, em ấy thay thế con gả cho Lộ Nghiêu còn con thay em ấy gả cho Kiến Bình.”
Nói xong cô ta nhìn Diêu Xuân Nha một cái đầy ẩn ý.
Thì ra cô ta đúng là có chủ ý này, chỉ là đời trước Diêu Xuân Lan mắt cao hơn đỉnh không thể nhìn nổi thân phận bùn đất của Trần Kiến Bình, hiện giờ thái độ như thế nào lại thay đổi 180 độ?
Diêu Xuân Nha đưa ra một kết luận, xem ra người chị gái tốt này của cô cũng sống lại.
Cô ta muốn đổi chồng với cô, chẳng qua là vì thấy đời trước cô sống tốt.
Kiếp trước, Trần Kiến Bình từ chân đất nhảy lên trở thành tỷ phú, chính cô cũng là người được mọi người ghen tị.
Chỉ là không ai biết, nếu là không có cô, Trần Kiến Bình cả đời cũng chỉ có thể là dân thường.
Nghĩ đến chính mình vì nhà họ Trần mà làm việc vất vả, mệt mỏi ra một thân bệnh, thậm chí tổn thương cơ thể không thể sinh con.
Rõ ràng là vì nhà họ Trần mà Trần Kiến Bình chẳng những không biết ơn, còn oán giận cô không thể sinh con, ở bên ngoài nuôi tiểu tam tiểu tứ.
Nếu không phải đau lòng mượn rượu giải sầu, cô nào đâu đến nỗi ở tuổi bốn mươi gặp nạn, qua đời sớm.
Diêu Xuân Nha cụp mắt, gợi lên một tia châm biếm.
“Vậy sao có thể được? Con của mẹ, con ngốc rồi sao?" Mẹ Diêu không đồng ý.
“Trần gia nghèo rớt mồng tơi, con gả đi chịu khổ sao?”
“Không được, mẹ không đồng ý." Mẹ Diêu tỏ rõ lập trường.
Diêu Xuân Lan kéo ống tay áo mẹ Diêu "Mẹ, mẹ nghe con một lần đi, sau này Kiến Bình sẽ có tiền đồ lớn, hơn nữa con đã phá thân rồi, không gả cho hắn thì gả cho ai? Lộ Nghiêu cũng không thể cưới con.”
Cha Diêu cảm thấy đề nghị này không tệ, "Tôi thấy cũng được, tôi cũng không nỡ gả con đi xa.”
Trần Kiến Bình nghe ra hắn có thể không cần đến đồn cảnh sát, lập tức tỏ thái độ: "Hai người yên tâm tôi sẽ đối tốt với Xuân Lan, đến lúc đó hôn sự hai nhà cùng làm, Thuận đệ cũng nên lập gia đình rồi.”
Trần gia cùng Diêu gia là đổi con, Diêu gia gả con gái qua Trần gia, cô gái Trần gia đưa tới Diêu gia.
Nghĩ đến con trai bảo bối, cha mẹ Diêu không còn do dự, Cha Diêu nói: "Vậy chỉ có thể làm như vậy, chính là tiện nghi cho cậu rồi.”
“Kế hoạch rất tốt.” Diêu Xuân Nha vỗ tay "Tiếc là tôi không gả.”
Cô quét mắt nhìn từng người trong nhà, nhìn bộ dạng ích kỷ, sắc mặt xấu xí, chỉ cảm thấy chính mình ở kiếp trước thật buồn cười và ngu xuẩn.
Cô đối xử với họ bằng cả trái tim, đổi lấy chính là đòi hỏi không ngừng nghỉ, thậm chí bắt cóc đạo đức.
Cô bị ép đến chết, sau khi chết, họ cũng không thắp cho cô một nén hương.
Người như vậy không đáng để cô hi sinh, lúc này cô phải sống vì chính mình.