Ta Nhặt Ba Đại Lão Làm Thế Thân

Chương 38: Những lời từ chối đầy thú vị… 1

“Giáo sư Hà đã cho tôi cách liên lạc với cô,” Thời Kinh Hàn tiếp tục nói qua điện thoại, “Chúng ta gặp trực tiếp được không?”

Tạ Cửu Lê ngồi thẳng người hơn, chiếc bút đang xoay nhanh trong tay cô bất chợt rơi xuống bàn, tạo nên một tiếng cạch.

Cô suýt nữa đã đồng ý ngay, nhưng đột nhiên nhớ ra rằng mình vừa cho Thẩm Vụ Trầm “leo cây” một lần. Không thể nhanh chóng thất hứa thêm lần nữa, cô chần chừ trong giây lát.

Thời Kinh Hàn dường như hiểu nhầm sự im lặng của cô. Anh nói thêm:

“Địa điểm và thời gian do cô chọn. Tôi sẽ đến gặp cô.”

Mặc dù câu “Tôi sẽ đến gặp cô” hoàn toàn không mang chút ý tứ mập mờ nào, nhưng khi nghe xong, Tạ Cửu Lê vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười.

“Vậy để mai nhé,” Tạ Cửu Lê nói, “Ngày mai nhà tôi có đứa nhỏ thi đại học, tôi đưa nó đi xong thì gặp anh ở gần đó được không?”

Thời Kinh Hàn đáp:

“Được.”



Sau khi hẹn thời gian xong, Thời Kinh Hàn cúp máy, quay trở lại phòng.

Thời Kinh Ý, đang nằm trên giường lật xem một tạp chí khoa học, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh:

“Anh gọi xong chưa? Sao rồi?”

Thời Kinh Hàn ngồi xuống ghế cạnh giường cô:

“Ổn.”

“Ổn là thế nào?” Thời Kinh Ý có vẻ sốt ruột, nói với giọng trách móc:

“Bà Hà cũng không nói rõ, anh cũng chẳng nói rõ, làm bệnh nhân như em tức chết mất!”

Thời Kinh Hàn nghĩ ngợi một chút, rồi nói ra điều duy nhất khiến anh thấy khó hiểu:

“Nghe giọng rất trẻ, nhưng lại có con.”

Thời Kinh Ý nghiêm túc suy nghĩ vài giây, rồi nói:

“Người giàu, chăm sóc bản thân tốt thôi mà.”

“Ngày mai anh sẽ gặp cô ấy, xong việc rồi nói sau.” Thời Kinh Hàn vừa nói, vừa xoa xoa chiếc mũ trên đầu Thời Kinh Ý, “Hy vọng mọi chuyện thuận lợi.”

“Em cũng muốn đi!” Thời Kinh Ý lập tức giơ cao tay, hào hứng nói.

“Em đã hết hạn mức ra ngoài rồi,” Thời Kinh Hàn từ chối không chút do dự, “Giờ thì, đi ngủ.”

Thời Kinh Ý đành nằm xuống, nhìn theo bóng lưng rời đi của Thời Kinh Hàn rồi làm mặt xấu trêu chọc.

Khi đèn trong phòng tắt, Thời Kinh Ý lần mò trên tủ đầu giường, lấy ra hai chiếc huy hiệu đã nhận được ở Đại học Hàng không ban ngày, ôm chúng vào lòng với những hy vọng tốt đẹp rồi nhắm mắt ngủ.

Thời Kinh Hàn rời khỏi phòng em gái, ra ban công châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi dập tắt ngay trên lan can.

Chi phí điều trị hàng năm cho Thời Kinh Ý chỉ tính riêng thuốc men đã lên tới vài trăm nghìn, mà cô vẫn chỉ đang ở giai đoạn đầu của bệnh.

Nếu sử dụng loại thuốc đặc trị được phát triển vài năm trước, con số này sẽ phải thêm một chữ số 0 vào phía sau.

Và nếu không có phương pháp điều trị nào mới dành cho chứng teo cơ tủy sống xuất hiện, đây sẽ không phải là chi phí ngắn hạn trong một hai năm, mà là một gánh nặng dài hạn cho đến khi Thời Kinh Ý qua đời.

Dù mức thu nhập của Thời Kinh Hàn có thể coi là xuất sắc trong số bạn bè đồng trang lứa, thậm chí cả trên toàn quốc, nhưng để gánh khoản chi phí tính bằng đơn vị hàng trăm tỷ đồng này, anh vẫn cảm thấy chật vật vô cùng.

Thời Kinh Hàn quay lại phòng khách, đặt hồ sơ bệnh án và các giấy tờ liên quan của Thời Kinh Ý lên tủ giày cạnh cửa ra vào, rồi quay lại tiếp tục công việc của mình.

— Không biết sau khi Tạ Cửu Lê nghe con số thiên văn này sẽ có phản ứng ra sao?



Sáng sớm hôm sau, Thời Kinh Hàn, sau một đêm không ngủ, chỉ chợp mắt được một tiếng thì đã bị Thời Kinh Ý gọi dậy.

Anh mang theo cả một bầu không khí u ám, lết khỏi giường, rồi bị em gái thúc giục đi rửa mặt đánh răng.

“Cả râu nữa, râu!” Thời Kinh Ý lo lắng nhắc, “Cả tóc nữa, chỉnh lại tóc đi!”

Thời Kinh Hàn bực bội đến mức chỉ thốt ra một chữ: “Không.”

“Đây là vì ấn tượng đầu tiên đấy!” Thời Kinh Ý nghiêm túc nói, “Anh mà trông như thế này đi gặp người ta, lỡ chị ấy không vui thì sao?”

Tạ Cửu Lê đúng là không giống kiểu khách hàng “chỉ cần hoàn thành công việc, anh có mặt đầy mụn tôi cũng không quan tâm” của anh.

Thời Kinh Hàn kìm nén cơn bực mình buổi sáng, cầm lấy dao cạo râu, ngửa cổ, nheo mắt nhìn vào gương bắt đầu cạo.

Thời Kinh Ý quan sát anh một lúc lâu, rồi thở dài thườn thượt:

“Anh à, chúng ta cùng một bố mẹ, sao anh trông không giống người tốt chút nào thế.”

Thời Kinh Hàn cạo sạch râu vài đường, mở vòi nước rửa mặt.

“Cười thử đi.” Thời Kinh Ý không cam lòng nói.

Thời Kinh Hàn đứng trước gương nhếch mép, nhưng cơ mặt cứng ngắc, trông chẳng khác nào đang nói “Lấy ví ra đây.”

Thời Kinh Ý im lặng hai giây, rồi khuyên nhủ:

“Thôi anh đừng cười nữa, gặp chị ấy thì nghiêm túc một chút.”

Thời Kinh Hàn đưa tay hất vài giọt nước lên mặt em gái.

Dưới sự giám sát của Thời Kinh Ý, Thời Kinh Hàn thay một bộ đồ sơ mi và quần âu giản dị rồi ra ngoài. Ngay cả mái tóc hơi dài của anh cũng bị cô dùng keo vuốt tóc tạo kiểu chỉn chu.

Ở nhà chỉ học mấy thứ vô dụng này thôi.

Thời Kinh Hàn cầm một túi giấy kraft rồi ra khỏi nhà, đi tàu điện ngầm đến điểm hẹn với Tạ Cửu Lê.

Anh cao hơn 1m8, vai rộng eo thon, nét mặt sắc sảo, đứng trong khoang tàu điện chẳng khác nào người mẫu nam đang dạo phố. Dù trên mặt luôn mang vẻ “đừng có mà chọc tôi”, vẫn có người lén giơ điện thoại lên chụp lén anh.

Thời Kinh Hàn liếc nhìn cô gái đang giơ điện thoại giả vờ selfie, khiến cô sợ hãi đến mức run tay, làm rơi điện thoại bay xa tận hai mét.

Cô gái luống cuống nhặt điện thoại lên, vội vàng nép vào cửa khoang, chờ tàu dừng liền kéo bạn chạy biến khỏi tàu như chạy trốn.

Trùng hợp đây cũng là ga mà Thời Kinh Hàn phải xuống. Anh bước dài ra khỏi khoang, tách mình ra khỏi dòng người thấp hơn nửa cái đầu, không đi thang cuốn mà bước thẳng lên cầu thang bộ, còn nhanh hơn cả đám đông chen chúc trên thang cuốn.