Ta Nhặt Ba Đại Lão Làm Thế Thân

Chương 32: Không ghét 1

Tạ Cửu Lê mơ hồ cảm thấy mình quên mất điều gì đó, nhưng lại không nhớ ra nổi.

Cô mải mê tra cứu tài liệu, vừa tìm hiểu về bệnh teo cơ tủy sống (SMA), vừa lục lọi thông tin về anh em nhà họ Thời trên mạng. Thời gian trôi qua vùn vụt, cho đến khi dạ dày biểu tình, Tạ Cửu Lê mới nhận ra đã qua giờ ăn trưa.

Vừa bước ra khỏi tiệm net, vừa tìm kiếm một quán ăn ven đường, Tạ Cửu Lê trong đầu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, như thể giai điệu của một bài hát đang lởn vởn nơi đầu lưỡi nhưng mãi không thể cất lên được, khiến cô bứt rứt khó chịu.

Mãi cho đến khi ngồi trong một nhà hàng kiểu Hong Kong, đang ăn món bánh dứa nhân bơ nóng lạnh, Tạ Cửu Lê mới lấy điện thoại ra. Vừa mở lên, cô thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Vụ Trầm và cô giúp việc. Lúc này, cô mới sực nhớ ra mình đã quên mất điều gì.

— Là Thẩm Vụ Trầm!

Tạ Cửu Lê ngẩn người vài giây, cắn miếng bánh dứa rồi vội mở thời gian biểu của kỳ thi tốt nghiệp THPT ra xem.

Kỳ thi buổi chiều bắt đầu lúc 3 giờ, cô nhìn lên góc trên màn hình điện thoại.

Bây giờ đã gần 2 giờ.

Tạ Cửu Lê nhai nốt miếng bánh dứa, suy nghĩ chừng hai giây, rồi lập tức đứng dậy thanh toán, bỏ luôn các món chưa kịp mang ra, vội vàng bắt taxi đến điểm thi của Thẩm Vụ Trầm.

Hiểu rõ tính cứng đầu của cậu ta, cô biết nếu không đợi được mình, cậu chắc chắn sẽ không chịu rời đi dù chỉ một bước.

Mà đây lại là giữa mùa hè nắng gắt, rất dễ bị say nắng thậm chí là sốc nhiệt!

Trong lúc chờ xe, Tạ Cửu Lê nhận được thông báo từ điện thoại: một bài báo nổi bật với tiêu đề “Thí sinh bị ngất xỉu do say nắng ở điểm thi, phải cấp cứu tại bệnh viện.”

Tạ Cửu Lê: “…”

Cô ngay lập tức mở bản đồ tìm kiếm hiệu thuốc gần đó, trước khi xe đến đã ghé mua một chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy và nước khoáng rồi mới lên xe.

Tài xế bắt chuyện:

“Đây là điểm thi à? Chắc cô là phụ huynh của thí sinh nhỉ?”

Tạ Cửu Lê gật nhẹ, đầu ngón tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại, do dự không biết có nên trả lời tin nhắn của Thẩm Vụ Trầm hay không.

Gọi điện hay nhắn tin đây? Xin lỗi cậu ấy hay hỏi cậu ấy đang ở đâu bây giờ?

“Thi đại học thật chẳng dễ dàng gì,” tài xế tự mình cảm thán, “chỉ cần một năm thi không tốt là phải học lại, lãng phí cả một năm trời, so với người khác là chậm hơn một bước. Cô nói xem, chẳng phải khổ sở sao!”

Tạ - khổ sở - Cửu Lê: “…”

Cô nhắm mắt lại đầy đau khổ, tắt luôn điện thoại.

Càng đến gần điểm thi, người càng đông lên.

Mặc dù mới chỉ hai giờ mười lăm phút, nhưng rất nhiều phụ huynh đã đến trước cổng trường chờ đợi từ sớm, không hề sợ phải đứng đợi lâu.

Tạ Cửu Lê nhìn họ, tự vấn bản thân, cảm thấy mình với tư cách là người giám hộ tạm thời thật sự vẫn chưa đủ ý thức trách nhiệm.

… Nhưng mà, trời nắng như thế này thì cũng quá đáng thật!

Sau khi tài xế thả cô xuống, Tạ Cửu Lê xách túi xuống xe, nhìn dòng người đông đúc mà nhất thời không biết đi đâu. Cô đang định cắn răng gọi thử cho Thẩm Vụ Trầm thì bất ngờ gặp một người che ô đi tới.

“Cô Tạ?” Dì giúp việc ngạc nhiên, giậm chân đầy lo lắng. “Sao giờ cô mới tới? Cậu ấy bảo đã hẹn với cô, nói chắc chắn cô sẽ đến đón cậu ấy. Từ lúc mười một giờ ra khỏi phòng thi, cậu ấy đã đợi bên ngoài. Tôi nói thế nào cậu ấy cũng không chịu đi. Đồ ăn cũng chỉ vừa rồi tôi khuyên mãi cậu ấy mới miễn cưỡng ăn được hai miếng. Cậu ấy bảo phải vào trường thi, nên mới để tôi quay lại đây…”

Tạ Cửu Lê giơ tay làm động tác dừng: “Thẩm Vụ Trầm đang ở đâu?”

Dì thở dài, quay lại chỉ tay: “Cô đi theo hướng này, men theo tường, cậu ấy vừa rồi ở đó. Không biết bây giờ đã vào phòng thi chưa.”

Nói xong, dì nhét chiếc ô che nắng vào tay Tạ Cửu Lê, lại giục: “Mau đi đi, biết đâu còn kịp.”

Tạ Cửu Lê biết chắc chắn sẽ kịp.

Thứ nhất, cô vừa tra trên đường, vẫn chưa đến giờ thí sinh vào phòng thi. Thứ hai, Thẩm Vụ Trầm đã đợi hơn ba tiếng, rất có khả năng cậu sẽ đợi đến khi không thể chờ được nữa.

— Nói cách khác, có thể là đến 15 phút sau khi thi bắt đầu, cậu ấy mới chịu vào.

Thẩm Vụ Trầm có lẽ chính là kiểu người bướng bỉnh như vậy.

Tạ Cửu Lê thở dài, đi theo hướng dì chỉ, men theo bức tường tìm bóng dáng của Thẩm Vụ Trầm.

Thẩm Vụ Trầm có một đặc điểm là giữa đám đông rất dễ nhận ra, như thể cậu và mọi người xung quanh thuộc về hai thế giới khác nhau.

Đi được vài phút, Tạ Cửu Lê đã tìm thấy cậu.

Cậu thiếu niên tựa lưng vào tường, chiếc ba lô đặt dưới chân, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng không cảm xúc, cả người toát ra vẻ bài xích không muốn giao tiếp với bất kỳ ai.

Làn da lộ ra dưới ống tay áo của cậu đã bị cháy nắng đến đỏ ửng, tóc ngắn hơi ướt vì mồ hôi, những giọt mồ hôi từ từ lăn xuống gương mặt.

Tạ Cửu Lê thở dài, lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng vẫn còn chút hơi lạnh, sải bước nhanh tới, đặt chai nước lên má Thẩm Vụ Trầm.

Thẩm Vụ Trầm giật mình, theo phản xạ nghiêng mặt, lùi một bước để tránh.

Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt là Tạ Cửu Lê, mắt cậu sáng lên, chân hơi loạng choạng rồi lại bước về chỗ cũ.

Chỉ là ánh sáng vui mừng ấy thoáng qua rất nhanh, Thẩm Vụ Trầm lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu cô có việc không đến được, có thể nói với tôi một tiếng.”

“Xin lỗi.” Tạ Cửu Lê nhận lỗi, lại lấy ra một chai thuốc giải cảm để cậu xem: “Đây là món quà xin lỗi đầy thành ý của tôi.”