Ta Nhặt Ba Đại Lão Làm Thế Thân

Chương 14: Nếu cậu thực sự là anh ấy, giờ phút này… 2

Không biết vì sao, bốn chữ ngắn ngủi đó lại được cậu nói với giọng điệu ấm ức, như vô tình khơi lên một nỗi rung động mơ hồ trong lòng cô.

Hoàn toàn giống như lần Hạ Cô Châu đi cắm trại, bị muỗi đốt một cái mà chui vào lều làm nũng với cô.

Tạ Cửu Lê thở dài khẽ khàng, dỗ dành Thẩm Vụ Trầm:

“Nếu cậu gãi sẽ để lại sẹo đấy. Cậu không muốn một cổ tay đẹp thế này lại có một vết sẹo dễ gây hiểu lầm, đúng không?”

Thẩm Vụ Trầm mím chặt môi, trông vẫn có vẻ không cam tâm.

Tạ Cửu Lê trong lòng bỗng xuất hiện chút suy đoán:

“Có phải không hòa hợp với Cố Chu không?”

— Nghĩ kỹ lại, chẳng phải Thẩm Vụ Trầm đang lên đây để phàn nàn Cố Chu sao?

Hàng mi Thẩm Vụ Trầm rũ xuống, không trả lời. Vài giây sau, cậu rút tay mình lại:

“Tôi về đây.”

“Được rồi, được rồi.” Tạ Cửu Lê bất lực kéo tay cậu lại: “Để tôi giúp cậu. Chúng ta đổi sang loại băng thoáng khí hơn. Mùa hè rồi, vết thương bị băng kín sẽ dễ bí bách.”

Cố Chu đứng không xa, cầm hộp thuốc mỉm cười xen vào:

“Hóa ra tay nghề của em vẫn chưa đủ tốt.”

Anh vừa nói vừa tiến lại gần, giơ hộp thuốc lên như giải thích:

“Ban đầu muốn giúp chị giảm bớt công việc, không ngờ lại thành ra thế này.”

Tạ Cửu Lê nhìn người bên trái rồi lại nhìn người bên phải, nhướn mày:

“Xuống tầng dưới đi, cũng gần đến giờ ăn rồi.”

Cố Chu như vô tình hỏi:

“Căn phòng này chị định dùng làm phòng vẽ à?”

“Ừ.” Tạ Cửu Lê quay đầu nhìn cửa phòng một cái, không giải thích gì thêm.

Dù sao thì căn phòng này sau này cô cũng sẽ khóa lại, không để người khác nhìn thấy.

Trong phòng dù có treo đầy tranh của Hạ Cô Châu cũng chẳng sao.

Có lẽ vì Thẩm Vụ Trầm rất phối hợp nên quá trình bôi thuốc và thay băng cho cậu diễn ra khá nhanh chóng.

“Nếu vết thương bị viêm lại, thì phải đến bệnh viện đấy.” Tạ Cửu Lê dọa cậu.

Thẩm Vụ Trầm chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve lớp băng trắng trên cổ tay, như thể không nghe thấy cô nói gì.

Tạ Cửu Lê thở dài một tiếng.

Đột nhiên, Thẩm Vụ Trầm hỏi:

“Lát nữa có thể mang thứ khác vào phòng chị được không?”

“Cậu muốn mang gì?” Tạ Cửu Lê hơi ngẩn người.

Thẩm Vụ Trầm không trả lời, nhưng hai tai cậu thoáng ửng đỏ.

Tạ Cửu Lê: “…” Gì thế này? Cậu đỏ mặt như cái ấm pha trà vào lúc này là sao! Thật dễ gây hiểu lầm mà!

Cố Chu đứng bên cạnh vươn tay ra, giúp Tạ Cửu Lê hoàn thành việc thu dọn mà cô bất giác dừng lại. Anh mỉm cười hỏi:

“Hoạt động bí mật tối nay, có thể cho tôi tham gia với không?”

“Không,” Thẩm Vụ Trầm lạnh lùng nhưng rất dứt khoát từ chối, “Không liên quan đến anh.”

Cố Chu trông có vẻ hơi tiếc nuối.

Thẩm Vụ Trầm đứng dậy quay về phòng.

Còn Tạ Cửu Lê thì vẫn đang nghĩ rốt cuộc Thẩm Vụ Trầm đỏ mặt như cái ấm pha trà là vì lý do gì.

Dạo gần đây, cô nghĩ mình cũng khá cẩn thận, chắc không làm gì khiến Thẩm Vụ Trầm hiểu lầm đâu nhỉ?

“Người chưa trưởng thành thích một người nào đó thực ra rất dễ,” Cố Chu bỗng nhiên lên tiếng. “Em biết bản thân mình cũng dễ thích một người, không cần đến mức sinh ly tử biệt gì cả.”

Tạ Cửu Lê liếc mắt nhìn anh:

“Cậu chỉ hơn cậu ấy có một tuổi.”

“Đúng vậy, nên em hiểu mà.” Cố Chu cười, gục đầu xuống bàn, hai tay đan chéo làm gối tựa, nghiêng mặt nhìn Tạ Cửu Lê với ánh mắt đầy ý cười. “Em đã nói rồi, chị cứ chăm sóc cậu ấy như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm thôi. Đây không phải chuyện mà cậu ấy có thể kiểm soát được… Dù sao thì, lớn lên trong môi trường như thế, cậu ấy chưa từng nhận được thiện ý hay tình yêu. Khi chị trao cho cậu ấy những điều đó, chị nên nghĩ đến hậu quả rồi.”

Tạ Cửu Lê im lặng nhìn anh một lúc.

Sau đó, cô mở miệng nói:

“Anh ấy sẽ không nói chuyện với tôi theo cách như cậu vừa làm.”

Nụ cười trên mặt Cố Chu phai đi phần lớn, giọng nói cũng hạ thấp hơn nhiều:

“Xin lỗi, em vẫn đang tập quen với việc này. Thế khi tâm trạng chị không tốt, anh ấy sẽ dỗ dành chị thế nào?”

“…” Tạ Cửu Lê im lặng một lúc, cảm xúc lại tụt thêm vài bậc. “Đó là điều cậu không thể làm được.”

Nói xong, cô đứng dậy, không muốn ở chung không gian với người trẻ tuổi quá thông minh và thấu hiểu này thêm chút nào nữa.

Nhưng như thể đã đoán trước hành động của cô, Cố Chu nhẹ nhàng giơ tay lên, vừa đủ để móc vào ngón giữa và ngón áp út của cô.

Anh hầu như không dùng sức, chỉ ở mức mà một cái lắc nhẹ có thể thoát ra được.

Tạ Cửu Lê dừng bước.

“Em không phải Thẩm Vụ Trầm, em đã trưởng thành rồi,” Cố Chu mỉm cười nói, “Chị không cần phải cẩn thận như đối với cậu ấy khi đối xử với em. Những điều mà người trong lòng chị từng làm để an ủi chị , em đều có thể học được. Em đã nói rồi, bất kể chị làm gì, em đều phân biệt được rõ ràng, sẽ không để xảy ra bất cứ hiểu lầm nào khiến chị cảm thấy phiền lòng.”

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trong khớp ngón tay cô, cảm giác như chẳng có gì, nhưng lại gợi lên một nỗi ngứa ngáy vừa tê dại vừa mềm mại.

“…Hôm đó khi cùng ăn cơm, chị nói sẽ không ra tay với em. Thật ra, em có hơi thất vọng.”

Tạ Cửu Lê cúi mắt nhìn Cố Chu, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Cô nhìn Cố Chu, nhưng trong đầu lại nghĩ đến Hạ Cô Châu, người đôi khi cũng thích đùa giỡn cô như vậy.

Hành động này, ngoài việc bày tỏ sự khao khát, sâu xa hơn còn mang ý nghĩa Hạ Cô Châu muốn khơi lên cảm xúc bùng nổ trong cô. Anh cảm thấy việc đó rất thú vị và đầy thỏa mãn.

Ngược lại mà nói, rõ ràng Cố Chu cũng là một cậu nhóc thông minh và đầy tham vọng.

“Nếu cậu thực sự là anh ấy, có lẽ giờ tôi đã cúi xuống và hôn cậu rồi.” Tạ Cửu Lê nhàn nhạt nói. “Nhưng cậu không phải.”

Cố Chu có vẻ hơi thất vọng, anh rút tay lại, thở dài một hơi, rồi lại nở nụ cười:

“Được thôi.”

Làn da vừa tách ra, đầu ngón tay Tạ Cửu Lê lập tức cảm nhận được một cơn lạnh thoáng qua.

Cô bất giác nhớ lại câu mà hệ thống từng buột miệng nói hôm nọ: [Người chơi, cậu ta đang quyến rũ cô.]

Tạ Cửu Lê: “…” Khụ, là lỗi của thế giới, không phải lỗi của tôi.