Lương Khang Thời đưa cho Lương Hàm Nguyệt một đôi tất sạch, bảo cô thay rồi ngồi một góc, chờ ông dọn được một lối đi nhỏ xong rồi mới ra ngoài.
Lương Hàm Nguyệt không chịu: "Con về đây là để làm việc mà."
Lương Khang Thời không còn cách nào khác, đành chỉ cho cô một việc làm. Lương Hàm Nguyệt cầm một cây tre dài, trên đầu buộc một cái chổi nhỏ, rồi còn căng thêm một cái ô, đi đánh tuyết trên mấy cây ăn quả.
Tuyết đọng không chỉ làm gãy cành, mà khi tan còn dễ làm cây bị đóng băng. Mấy cây ăn quả này được trồng khi cô mới vài tuổi, cũng gần bằng tuổi cô. Hồi nhỏ năm nào cô cũng ăn trái từ những cây này, táo giòn ngọt, lê vỏ hơi dày nhưng thịt lại ngọt thanh và mọng nước. Giờ dù không sống ở đây nữa, nhưng nếu mấy cây này mà bị chết rét, cô vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
Lương Hàm Nguyệt kẹp ô giữa cổ và vai, giơ cao cây tre lên để phủi tuyết trên cành cây. Lúc này, cây còn chưa rụng lá, nên tuyết đọng trên cành rất nặng. Những tảng tuyết rơi xuống ô phát ra những âm thanh trầm đυ.c "phịch phịch".
Cổ mỏi, cánh tay cũng mỏi, cô vất vả lắm mới đánh xong tuyết trên một cây, liền chạy ngay sang một bên ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi vừa ngẩng đầu lên, Lương Khang Thời đã dọn được một lối đi, họ không cần phải lội qua tuyết nữa.
Lương Khang Thời chống chiếc xẻng sắt đứng bên cạnh, liên tục hỏi: "Có đói không? Lạnh không? Lên xe ăn chút gì cho ấm nhé?"
Lương Hàm Nguyệt lắc đầu, nhưng Lương Khang Thời đã cầm lấy cây tre cô đặt bên cạnh, đi về phía một cây khác. Lương Hàm Nguyệt vội vàng chạy theo để cầm ô che cho cha.
Vừa nhanh tay quét tuyết trên cây, Lương Khang Thời vừa nói về kế hoạch trong ngày: "Xong hai cây này thì mình đi ăn cơm, buổi chiều dọn hết tuyết trên mái nhà rồi về, bố thấy trời lại âm u, không chừng sắp có tuyết nữa."
Nhà họ ở ngay cạnh cửa hàng tạp hóa nhỏ của làng, hai cha con mua hai tô mì ăn liền, mượn nước nóng trong cửa hàng, rồi ăn qua loa một bữa. Công việc buổi chiều không hề nhẹ nhàng, dù không tính đến tuyết trong sân, chỉ riêng việc dọn tuyết trên mái bốn gian nhà ngói khang trang, một phòng chứa dụng cụ và một kho chứa củi than cũng đã đủ bận rộn.
Đừng nhìn số lượng nhà ít mà tưởng dễ, nhà Lương Hàm Nguyệt rộng rãi thoáng đãng, không phải lo về giá đất hay diện tích chung như ở thành phố, mỗi gian đều khá lớn. Bố cô từng nói, nhà cũ không có người ở thì sớm muộn gì cũng sẽ xuống cấp, không còn sinh khí thì nhà sẽ hỏng thôi. Ông và mẹ cô còn có ý định khi về già sẽ rời thành phố về đây dưỡng già. Năm nay họ đã lắp lại hệ thống sưởi dưới sàn, thay cả kính cửa sổ bằng loại kính hai lớp giữ ấm, mong muốn có thể cho thuê lại cho người nào ở làng mà họ tin tưởng. Nhưng dù điều kiện tốt, yêu cầu cũng nhiều, nhà ở nông thôn khó cho thuê, đến giờ vẫn chưa tìm được người thuê phù hợp.
Lương Khang Thời đi một vòng, quyết định bắt đầu từ phòng chứa dụng cụ. Mái nhà ngói có độ dốc, tuyết trượt xuống dễ làm lật thang, nhưng phòng chứa dụng cụ của họ có mái bằng và liền kề với nhà ngói, có thể trèo lên từ đó.
Lương Hàm Nguyệt dùng xẻng đẩy tuyết xuống khỏi mái nhà, thỉnh thoảng quay lại nhìn Lương Khang Thời. Bố cô đang ngồi vắt vẻo trên nóc nhà, tay cũng cầm một cái xẻng, trông vẫn khá vững vàng. Lương Hàm Nguyệt dặn dò bố vài câu, ánh mắt bỗng dừng lại ở con linh vật trên đỉnh mái nhà.
Nói đến cái tên của mình, cũng có chút liên quan đến con linh vật trên mái nhà này.
Năm đó, Lương Hàm Nguyệt sinh non, lại đúng vào đêm tuyết rơi, xe cứu thương mãi không tới, mẹ cô sắp sinh đến nơi rồi, Lương Khang Thời đành phải vội vàng gọi bà Vương, một bà đỡ trong làng, đến giúp. May mắn là quá trình sinh nở sau đó diễn ra suôn sẻ, xe cứu thương chưa kịp tới thì Lương Hàm Nguyệt đã chào đời.
Khi tiễn bà Vương ra cửa, Lương Khang Thời quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào tuyết đã ngừng rơi, một vầng trăng sáng treo cao, vừa khéo lại ở ngay bên cạnh con linh vật trên nóc nhà kia. Con linh vật không rõ là con gì, đang há to miệng, như thể đang ngậm lấy vầng trăng vậy.
Lương Khang Thời ngay lập tức quyết định đặt tên con gái mình là Hàm Nguyệt. Dù không có thần thông như “Bảo ngọc hàm ngọc mà sinh”, nhưng khi cô bé chào đời với hình ảnh linh vật trên mái nhà ngậm trăng, ông tin rằng con gái mình trong tương lai sẽ có một tiền đồ rạng rỡ.