Chương 1: Bánh đậu xanh
Tháng sáu, trời nắng như đổ lửa.
Không khí không một chút gió, trong ruộng ngô thì oi bức ngột ngạt. Tần Kính nhổ cỏ suốt nửa ngày, mồ hôi trên người chảy ròng như suối.
Đến giờ Tỵ, tức khoảng chín giờ sáng, anh hái ít lá ngô rồi nhanh chóng về nhà.
Vào bếp, anh cầm cốc nước đun sôi để nguội uống ừng ực, sau đó lấy một gáo nước từ chum gỗ đổ vào chậu rồi mang vào phòng lau mình.
Lau người xong, anh giặt quần áo thay ra, phơi ngoài sân, rồi quay lại bếp.
Trên bàn bếp, một cái thố sành được phủ khăn vải thô. Anh mở khăn ra, bánh đậu vàng óng ánh như vàng lộ ra, giữa bánh còn xen một lớp mứt táo đỏ trông rất hấp dẫn.
Úp bánh sang một cái thố lớn hơn, anh cầm dao gỗ cắt một miếng nhỏ rồi đưa vào miệng.
Vị ngọt thanh, mềm mịn, tan ngay trong miệng – hương vị y như lần đầu anh từng được nếm ở kiếp trước.
Anh hài lòng cực độ.
Bước đầu phát tài chính là nhờ chiếc bánh đậu xanh này.
Anh cắt thêm một phần tư bánh, đặt vào cái bát sành lớn rồi mang sang nhà đại ca Tần Binh ở ngay bên cạnh.
Nhà họ Tần có bốn người con trai, Tần Binh là đại ca, còn anh là út – đúng hơn là thân phận của người mà anh xuyên vào.
Năm ngoái, nhà họ Tần đã chia gia sản. Tần lão gia cùng vợ sống với Tần Binh tại căn nhà chính cũ, còn anh là út thì chuyển sang một căn nhà nhỏ kế bên.
Căn nhà này không lớn, hơi cũ nát, nhưng đủ cho anh ở. Gồm ba gian nhà chính xây bằng gạch đất, một bếp và một gian để chứa đồ lặt vặt.
Ở nhà bên, Tần Binh và cả nhà đều đi làm đồng, chỉ còn mẹ anh – bà Vương Tú Cầm – đang ngồi dưới gốc cây hòe lớn, chăm chỉ khâu giày.
“Mẫu thân, bánh đậu xanh làm xong rồi. Mẫu thân, cha và đại ca nếm thử đi.” Anh đưa bát bánh cho Vương Tú Cầm.
Vương Tú Cầm ngẩng lên nhìn chiếc bánh vàng ruộm trông rất đẹp mắt, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Thật làm được rồi sao?”
“Dạ, mẫu thân thử xem ạ.”
“Đợi cha con về rồi nếm, con đem để trong bếp đi.” Bà dặn.
“Dạ.” Tần Kính nghe lời mang bát bánh vào bếp.
“Lát nữa ra cổng huyện bán hàng, miệng phải ngọt một chút, hiểu chưa?” Bà nhắc nhở.
“Con biết rồi.” Anh gật đầu.
“À, mang qua cho Diệu ca nhi một ít.” Bà nói thêm.
“... Dạ.” Tần Kính gãi đầu, vẻ ngượng ngùng.
Diệp Diệu là một tiểu ca nhi, cách đây mấy ngày không may ngã xuống nước. Anh đã cứu cậu lên bờ ngay trước mắt bao người.
Mùa hè áo mỏng, lúc cứu người lại vô tình chạm vào nơi không nên chạm, khiến tình hình trở nên phức tạp.
Thời đại này gọi là Đại Tấn, tiểu ca nhi có địa vị tương tự như nữ nhân và cũng phải tuân theo lễ nghi nghiêm ngặt về quan hệ nam nữ. Vì anh và Diệp Diệu đã có tiếp xúc thân thể, lẽ ra cậu phải gả cho anh.
Diệp Diệu rất đẹp, nhưng lại là một đàn ông chính hiệu.
Đàn ông!
Dù vậy, anh quyết không chịu trách nhiệm, chẳng ai có thể ép buộc.
Nhưng tình cảnh của Diệp Diệu rất đáng thương. Cậu bị cữu cữu ở cùng làng ép gả cho một lão địa chủ sáu mươi tuổi ở làng bên làm tiểu thϊếp, thậm chí còn vài lần toan bắt cậu đi. Lần tệ nhất, cậu suýt bị cưỡng ép mang đi.
Nếu anh không chịu trách nhiệm, tương lai của Diệp Diệu chắc chắn sẽ rất thảm.
Bốn ngày trước, anh gọi cậu ra chân núi để bàn xem có cách nào vẹn toàn đôi đường.
Diệp Diệu nào có cách gì. Nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ lo lắng xen lẫn mong chờ, nhưng khi anh không nói gì, ánh mắt ấy dần chuyển sang tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn sự tê dại.
Một thiếu niên mười bảy tuổi, xinh đẹp, dáng người gầy yếu, đứng trước mặt anh mà trông như một khúc gỗ mất đi sức sống.
Nếu anh không cưới cậu, cho dù cậu không bị ép gả cho lão địa chủ mà cưới người khác, thì chỉ cần người đó hẹp hòi, chuyện tiếp xúc ở dưới nước kia vẫn sẽ là cái cớ để Diệp Diệu bị bới móc cả đời.
Quá bất công.
Lời từ chối xoay vòng nơi đầu lưỡi, nhưng cuối cùng, anh vẫn nuốt lại.