“Úi trời!” Không biết là ai ở xung quanh lại than một tiếng.
“Nói đến chuyện chịu trách nhiệm này - Điều kiện của Thẩm Yến Tự ra sao? Điều kiện của nhà Tần Miên là thế nào?”
“Hai người này căn bản không hề thích hợp, Tần Hoài Dân thế mà dám mở miệng cơ đấy! Hoặc là không mở miệng, chứ một khi đã lên tiếng là không còn gì để nói luôn.”
Tô Chấn Hưng liếc nhìn Tần Hoài Dân một cái, sau đó nghiêng người nhìn về phía đương sự: "Tần Miên, chuyện này ý em thế nào?"
Dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía bóng người mảnh khảnh đang ngồi xổm ở cửa kia.
Một cô bé ngồi xổm ở cửa thành một đống nho nhỏ, cúi đầu để lộ ra đỉnh đầu tròn tròn, mái tóc đen dài được tết thành bím rũ qua một bên, trông có vẻ rụt rè lại ngoan ngoãn.
Cảm giác được mọi người đang nhìn mình, Tần Miên vẫn cúi đầu không nói gì. Lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ – Mấy người cứ nói trước đi, cô sẽ theo sau.
Có điều, bóng dáng nhỏ bé của cô trong mắt những người khác lại trở nên đáng thương vô cùng, nhìn cô như vậy, thật sự là không ai nỡ nói lời trách cứ.
"Miên Miên, đừng sợ."
Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, nắm lấy tay Tần Miên. Nghe giọng thì không cần đoán cũng biết - là nữ chính Tô Tĩnh Tâm.
"Chúng ta nói chuyện là được rồi, Miên Miên nhát gan, đừng dọa cô ấy." Tô Tĩnh Tâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tần Miên, yên lặng dịch người, ngăn cản tầm mắt của những người khác.
Cũng phải, trong thôn có ai mà không biết tính tình của Tần Miên cơ chứ, đánh ba gậy cũng không nghe vang được một tiếng, có hỏi cô cũng như không.
Cuộc đàm phán lại tiếp tục.
Nhà Lão Tần thì nhất quyết bắt người ta phải chịu trách nhiệm, nhưng Thẩm Yến Tự hiển nhiên không đồng ý, chưa nói được mấy câu thì hai bên lại bắt đầu giằng co nữa rồi.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Yến Tự dừng ở người đang ngồi bên cạnh Tô Tĩnh Tâm, nhìn chằm chằm vào Tần Miên.
“Nếu cô gái này mà rụt rè nhát gan thì ai lớn gan cơ chứ? Dám đánh thuốc mê một người đàn ông, anh sống hơn hai mươi năm trời mà chưa từng gặp một người nữ đồng chí nào “nhát gan” như vậy đâu.”
Bên kia, Tần Miên chịu đựng tầm mắt của người nào đó, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Khởi đầu với tình cảnh bi đát là dùng để chỉ cô chứ ai, ai có thể ngờ rằng một giây trước cô còn đang ở viện nghiên cứu của đơn vị mình, một giây sau lại đã có mặt ở nơi này rồi, còn phải xử lý cái cục diện hỗn độn này nữa chứ.