Ngày tôi nhận được giấy báo nhập học, trên gương mặt hằn rõ dấu vết thời gian của bố mẹ là nụ cười rạng rỡ. Họ lập tức dừng công việc, chuẩn bị hành lý để chuyển đi.
Họ đã sống ở quê cả nửa đời người, giờ vì tôi mà dấn thân đến một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Tôi có thể cảm nhận được sự bỡ ngỡ và lo lắng trong họ, vì vậy tôi không dám lơ là dù chỉ một giây.
Việc thích Cố Hành, thực sự chỉ là một sự tình cờ.
Ngày đầu nhập học, bàn học trong lớp không đủ, tôi phải đến phòng chứa bàn ghế để lấy.
Có rất nhiều học sinh cũng đến tìm bàn. Tôi chọn chiếc bàn nằm sâu trong góc tường.
Khi di chuyển bàn, tôi không cẩn thận đυ.ng trúng cái bàn chồng phía sau.
Ngay lúc nó sắp rơi, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt tôi, đỡ lấy chiếc bàn.
Đó là một bàn tay khá đẹp, thon dài, sạch sẽ, các khớp xương rõ ràng. Tôi không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
"Cảm ơn."
Người con trai đó cao lớn, mặc áo phông trắng giản dị. Khuôn mặt góc cạnh mang nét bất cần, mái tóc gọn gàng.
Anh dùng một tay đẩy chiếc bàn về chỗ cũ, giọng điệu hờ hững:
"Không có gì."
Không ngờ lớp học của anh lại ở cùng tầng với lớp tôi.
Tôi hơi ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng anh bước vào cửa sau lớp Một.
Trường cấp ba Tĩnh Thành phân lớp theo thành tích. Tôi được xếp vào lớp Hai, còn anh ở lớp Một – lớp tốt nhất của trường cấp ba Tĩnh Thành.
Đó là lần đầu tôi gặp anh, lúc đó chỉ cảm thấy anh thật đẹp trai.
4
Biết được tên anh là vào buổi lễ khai giảng.
Anh lên sân khấu với tư cách đại diện tân học sinh, trong một dịp trang trọng như thế mà ngay cả bản thảo anh cũng chẳng thèm mang theo.
"Chào mọi người, tôi là đại diện tân học sinh, Cố Hành."
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Anh khẽ nhướng mày, giọng nói lười nhác:
"Chẳng có gì để nói cả, đứng nhất, chỉ cần có tay là làm được."
Không hiểu vì sao, bộ đồng phục vốn nghiêm chỉnh lại bị anh mặc ra một vẻ bất cần và ngông nghênh.
Thì ra anh là Cố Hành... thật ngông cuồng.
Nhưng có vẻ như, anh khá nổi tiếng.
Dưới sân khấu, tiếng reo hò càng lúc càng nhiều.
"Chết tiệt, vẫn là Hành ca, phong độ như cũ, ngầu quá!"
"Wow, học cùng trường với Cố Hành, anh ấy không vào trường trung học quý tộc bên cạnh á!"
"Mẹ kiếp, Hành ca làm tôi mù mắt vì ngầu, nhỏ kia xuống đi, để tôi lên diễn một tí nào!"
...
Bạn cùng bàn thấy tôi thờ ơ, huých nhẹ khuỷu tay tôi:
"Điềm Điềm, sao cậu bình tĩnh thế? Cậu không thấy Cố Hành đẹp trai sao?"
Nghe vậy, tôi liếc nhìn gương mặt điển trai của anh, cứng miệng đáp:
"Bình thường thôi, hơi làm màu."
Bạn cùng bàn của tôi kinh ngạc há hốc miệng:
"Điềm Điềm, mắt cậu cao ghê!"
Nhưng đến khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, tôi phải tự sửa lại thái độ của mình.
Nhìn cái tên Cố Hành đứng đầu bảng thành tích, nháy mắt tôi sững cả người.
Chết tiệt, hóa ra anh không làm màu, mà đúng là có thực lực.
Rồi nhìn xuống tên mình ở hạng 30 toàn khối, tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi, viết tên anh vào một góc vở, coi anh như mục tiêu để phấn đấu.
Thế nhưng, sự khác biệt từ môi trường giáo dục từ nhỏ không phải thứ mà chỉ cần cố gắng là có thể phá vỡ.
Tôi trở thành "hạng hai vĩnh cửu".
Suốt ba năm trung học, tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình chỉ có thể xoay quanh việc học.
Nhưng những lần tôi để ý đến Cố Hành ngày càng nhiều, còn tình cảm thì chẳng biết bắt đầu xuất hiện từ khi nào.
Anh là nhân vật nổi bật của trường, còn tôi chỉ là một trong rất nhiều cô gái thầm thích anh.
Tôi hướng nội, sợ giao tiếp, thậm chí gọi điện thoại với ai cũng phải tập dượt trong đầu trước.
Một người như tôi, ngay cả khi thích, cũng chẳng dám nói với bất cứ ai.
Nhưng rồi lên đại học, đó là quãng thời gian mà người ta có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện yêu đương.