Tất cả các đội đã hoàn tất khâu chuẩn bị và cuộc đua [Thử thách sinh tồn nơi hoang dã] bắt đầu.
Tổ tiết mục đưa 3 người họ đến ngoài rừng, giao các thiết bị quay hình và hướng dẫn cho bọn họ sử dụng rồi rời đi.
Yến Chi đứng đó cảm thấy hoang mang, không biết nên làm gì tiếp theo.
"Phải làm gì đây?" Cô hỏi.
"Chúng ta đi vào bên trong, tìm nơi an toàn để ở lại đã." Triệu Lãng lên tiếng trả lời.
"Được." Yến Chi trả lời.
Ba người mang theo hành lý bắt đầu đi sâu vào trong rừng, đi từ nơi cây cối thưa thớt còn nhìn thấy được ánh mặt trời đến nơi cây rậm rạp che phủ cả bầu trời.
Không biết đi trong bao lâu, lâu đến nỗi Yến Chi dường như không còn chút sức lực nào, đôi chân đã nặng nề như đeo chì. Mặc dù phần lớn hành lý của bọn họ đã được hai người đàn ông chia ra mang đi, chỉ để cô mang một balo chứa quần áo, nhưng cô vẫn mệt không chịu được.
Yến Chi lại nhìn hai người đàn ông đi ở phía trước, cao lớn khỏe mạnh, bước đi vững vàng, dường như bọn họ không biết mệt là gì.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng đuổi theo bước chân bọn họ, cuối cùng sau khoảng nửa tiếng cũng đến một nơi có thể xem là an toàn.
Nơi này là một rừng cây cao lớn nhưng khá thưa thớt, trước mặt là một hồ nước thủy sinh lớn, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống trông thật lấp lánh.
Yến Chi bỏ đồ trên lưng ra ngồi xuống, lấy nước uống một ngụm lớn rồi thở dài nhẹ nhõm. Cuối cũng được nghỉ ngơi.
Triệu Lãng và Triệu Tinh đặt đồ xuống, nhưng không nghỉ ngơi, bọn họ đi một vòng xung quanh để kiểm tra. Sau đó dường như cảm thấy nơi này có thể ở lại được thì quay về ngồi xuống bên cạnh Yến Chi.
"Thế nào?" Yến Chi thấy hai người ngồi xuống thì đưa nước cho họ rồi hỏi.
"Nơi này khá thích hợp, có thể ở lại." Triệu Tinh lên tiếng.
"Được. Vậy bây giờ chúng ta xây lều sao?" Yến Chi hỏi.
"Bây giờ trời đã trưa rồi, chúng ta ăn cơm trước đã. Sau đó tôi và Tinh sẽ tranh thủ chặt cây dựng một căn lều trước khi trời rối." Triệu Lãng trả lời.
Lúc tổ tiết mục đưa bọn họ đến bìa rừng đã là 9h sáng, bọn họ phải đi bộ vào khoảng hơn hai giờ, khi đến nơi này đã là gần 12h trưa. Đúng là có chút đói bụng rồi, nên Yến Chi cũng không có ý kiến.
"Được. Vậy chúng ta ăn tạm một ít bánh trước. Bây giờ cũng không thể nhóm lửa nấu cơm được." Yến Chi trả lời.
Hai người đàn ông gật đầu.
Yến Chi lấy bánh quy từ trong túi đựng đồ ăn ra chia cho hai người họ. Ba người im lặng mở bánh ra ăn.
Bánh quy có chút khô khan, phải vừa ăn vừa uống nước, nếu không thì thật sự không thể nuốt nổi.
Ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc.
Theo như lúc nảy Triệu Lãng đã quan sát thì có một khoảng đất trống cỡ 16 mét vuông được bốn cây lớn bao vuông góc xung quanh, có thể sử dụng bốn cây này làm trụ để xây lều, đảm bảo chắc chắn.
Nói là làm, hai người đàn ông chia ra, người thì chặt cây, người thì đẽo gọt, lại trèo lên sử dụng dây thừng cố định xà. Rồi lấy những tấm bạc đã chuẩn bị trước đó phủ lên nóc che, bao xung quanh để làm vách, cắt ra một khoảng để làm cửa, còn lại thì lót phía dưới làm nền.
Yến Chi không hiểu việc xây nhà, cũng không thể giúp đỡ được, chỉ có thể phụ bọn họ đưa dụng cụ hoặc nước uống. Cô đứng bên cạnh nhìn bọn họ làm việc, chỉ trong chốc lát một căn lều đơn sơ dần dần hình thành.
Cô lại càng sùng bái hai người đàn ông hơn, chỉ trong một buổi chiều, dựa vào sức lực của hai người họ lại xây được một căn lều chắc chắn.
Đợi lều nhỏ xây xong thì mặt trời cũng đã ngã về tây, bóng đêm dần bao phủ. Yến Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần phải ngủ bên ngoài.
Ở đây nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm quá khác biệt, ban ngày trời còn nắng thì khá nóng bức, nhưng khi mặt trời dần lặng xuống thì nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống.
Bọn họ đốt một đống lửa phía trước lều để sưởi ấm và nấu mì ăn.
Cả ba chỉ chú tâm ăn mì, không ai nói chuyện, trong không gian chỉ nghe tiếng lách tách từ đống lửa phát ra.
Sau khi ăn xong thì Yến Chi cảm thấy mệt mỏi muốn đi tắm sau đó ngủ một giấc.
Yến Chi đứng dậy đi vào lều định lấy đồ tắm rửa mới chợt nhận ra bọn họ chỉ xây có một cái lều. Có nghĩa là cô phải ngủ chung với hai người đàn ông. Nghĩ đến thì có chút ngại ngùng, dù sao thì trước giờ ngay cả một người bạn trai cô cũng không có.
Mà thôi, mặc kệ đi, chỉ cần chiến thắng có tiền là được. Có ngủ với đàn ông thì có sao đâu.
Trong lòng Yến Chi tự thôi miên mình.
"Yến Chi?" Giọng dịu dàng của Triệu Lãng bên ngoài lều vang lên.
"Hả?" Yến Chi hồi thần trả lời.
"Tôi đưa một ít nước nóng cho cô lau người, bên ngoài khá lạnh." Triệu Lãng nói.
"Được. Cảm ơn." Yến Chi trả lời rồi nhận lấy.
Yến Chi mang nước bên trong, lấy đèn năng lượng mặt trời mở lên. Đây là đèn bọn họ đã mua chung với dụng cụ. Ban ngày có thể mang ra ánh nắng mặt trời sạc, để ban đêm sử dụng.
Có ánh sáng thì Yến Chi bắt đầu cởϊ qυầи áo. Cô lấy khăn nhúng nước và lau từng chỗ một trên thân thể.
Yến Chi thoải mái lau chùi còn hồn nhiên không biết. Do ánh đèn, nên mọi hành động của cô bên trong đều hiện lên trên vách lều.
Hai người đàn ông bên ngoài nhìn chăm chú, yết hầu di chuyển liên tục. Lúc người phụ nữ cởi đồ, thân thể lồi lõm dần hiện ra theo từng động tác của cô. Mặc dù chỉ là một hình bóng nhưng cũng làm người ta mơ màng, máu nóng trong người sôi trào, cho dù không khí bên ngoài có lạnh thì cũng không thể cưỡng lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó.
Yến Chi lau người xong thì mặt quần áo lại. Cô đang đắn đo suy nghĩ có nên mặc đồ lót hay không. Bình thường lúc ở nhà một mình cô còn không mặc đồ để ngủ, huống chi là mặc cả đồ lót. Nhưng hiện tại cô lại ngủ cùng hai người đàn ông.
Suy nghĩ một lúc thì Yến Chi vẫn quyết định không mặc. Dù sao cũng là đi ngủ, đắp chăn lại rồi thì sẽ không ai nhìn thấy.
Triệu Tinh, Triệu Lãng bên ngoài nhìn một lúc thì cũng đi tắm rửa, dùng sự lạnh lẽo của nước để xua tan tà hỏa trong lòng.
Đến khi Yến Chi xong xuôi thì hai người họ cũng đã xong.
Triệu Lãng thêm củi vào đống lửa, để buổi tối ít ra có thể xua đuổi được một số thứ nguy hiểm.