Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu (*), vẫn còn một tia hi vọng sống đâu!
(*) Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu: Xuất phát từ Kinh Dịch, thiên địa đại đạo có năm mươi nhánh nhưng thiên địa chỉ diễn sinh bốn mươi chín nhánh, thiếu luân hồi đại đạo, nghĩa là Thiên Đạo vốn đã không đầy đủ, mọi thứ đều có một hi vọng sống.
Tư Phồn Tinh nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi đàn ngỗng trắng to lớn ở sau lưng mình.
Hiện tại cô đã vào tông môn được 5 năm, là tu sĩ luyện khí bốn tầng, tu luyện công pháp cơ bản «Khái Niệm Cơ Bản Về Linh Khí Của Thanh Huyền» mà bất kỳ đệ tử sơ kỳ nào của Thanh Huyền Môn cũng phải tu luyện.
«Khái Niệm Cơ Bản Về Linh Khí Của Thanh Huyền» có thể làm tăng khả năng cảm nhận linh khí của trời đất và tăng thêm linh khí ở trong cơ thể của người tu luyện công pháp này, phù hợp với các loại linh căn, là công pháp phụ trợ nội bộ cao cấp hiếm có ở Tu Chân Giới. Nhưng cũng bởi vì vậy, mà công pháp «Khái Niệm Cơ Bản Về Linh Khí Của Thanh Huyền» hầu như không có thuật pháp tấn công, nên tất cả những gì mà người tu luyện công pháp này có thể làm chính là giải phóng linh khí ra bên ngoài, chuyển hóa linh khí ở trong cơ thể thành sức mạnh, sau đó phóng ra ngoài để tấn công.
Ngay cả một người có song linh căn và không thức tỉnh được huyết mạch đặc thù nào như Tư Phồn Tinh, thì linh khí phóng ra bên ngoài cũng là một quả cầu lửa nhỏ to bằng lòng bàn tay, hoặc là một dây leo màu xanh.
Nhưng nói thật, quả cầu lửa của cô không khác gì các quả cầu nước nhỏ mang theo vụn băng mà đàn Băng Linh Ngỗng ở sau lưng cô phun ra.
Tư Phồn Tinh: “......”
Nhưng điều này cũng không quan trọng!! Chỉ cần cô ngắm đủ chuẩn, đủ ổn định, thì cô sẽ có thể bắt được con ngỗng đầu đàn trước!
Thế là Tư Phồn Tinh vốn đang chạy thục mạng về phía trước đột nhiên dừng chân lại, xoay hai tay ra sau rồi lập tức triệu hồi ra hai quả cầu lửa nhỏ để ném về phía sau, đồng thời xoay nhẹ chân phải và nhào về phía đàn Băng Linh Ngỗng đang đuổi theo sau lưng cô.
Lúc đàn ngỗng đang hoảng loạn né tránh quả cầu lửa bất ngờ xuất hiện, Tư Phồn Tinh hét lớn một tiếng, vươn tay chộp lấy chiếc cổ dài của con ngỗng trắng lớn đầu đàn kia!
Chỉ cần bắt được con ngỗng đầu đàn này, cô sẽ thành công.
“Cạc cạc cạc cạc!!!”
Nhưng mà con ngỗng lớn kia không hổ là thủ lĩnh đầu đàn của 108 con linh ngỗng khác, phản ứng linh hoạt hơn những con ngỗng khác rất nhiều. Mặc dù quả cầu lửa và cú xoay người tấn công bất ngờ của Tư Phồn Tinh làm cho nó nó sửng sốt một lúc, nhưng con ngỗng đầu đàn này nhanh chóng hiểu ra ý định của Tư Phồn Tinh, linh hoạt vẫy cánh để tránh thoát quả cầu lửa và hai tay của cô. Sau đó ngỗng lớn mượn tư thế cất cánh, để mỏ lên trán Tư Phồn Tinh rồi mổ một cái, còn tiện thể xoay một vòng 360 độ và vặn thật mạnh.
Cạc! Để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của thủ lĩnh đầu đàn của 108 con ngỗng ở trên núi Thanh Huyền!
“!!”
Cú xoay 360 độ đáng sợ kia suýt chút nữa làm cho Tư Phồn Tinh kêu lên vì quá đau, nhưng hai mắt của cô đã đỏ bừng, đồng thời cô càng thấy ức chế và tức giận hơn. Cô nghiến răng nghiến lợi hung hăng bắt lấy chiếc cổ dài của con ngỗng đầu đàn kia, nghe thấy tiếng cười ở bên kia hồ càng ngày càng hả hê, trực tiếp giơ cổ ngỗng lên và muốn đưa con ngỗng đầu đàn này lên thiên đường!
Nhưng lúc này những con ngỗng khác đã kịp phản ứng lại, bọn chúng đều lao về phía Tư Phồn Tinh với tiếng kêu cạc cạc và bắt đầu cắn mạnh khắp người cô.
Cho dù Tư Phồn Tinh đã vận chuyển linh lực để bảo vệ cơ thể và giảm bớt đau đớn, nhưng tình trạng lúc này cũng làm cho cô trở nên vô cùng nhếch nhác.
Cho dù tâm trí của cô có kiên cường đến đâu đi nữa thì lúc này cô cũng không thể giữ được bình tĩnh, cộng thêm những đả kích và mũi nhọn nhằm vào cô trong một tháng qua, cuối cùng cũng làm cho trái tim cứng như kim cương của Tư Phồn Tinh cảm thấy yếu đuối và buồn bã trong một khoảnh khắc. Những giọt nước mắt tràn mi cứ thế rơi xuống từng giọt một.
Một giọt nước mắt nhỏ rơi ra khỏi hốc mắt của Tư Phồn Tinh, rơi thẳng xuống trán của con ngỗng đầu đàn đang bị cô nắm chặt trong tay.
Sau đó ——
Tiếng kêu ồn ào của đàn ngỗng đột ngột kết thúc.
Ngay cả tiếng cười ở bên kia hồ, cũng không biết đã biến mất hoàn toàn từ lúc nào.
Toàn bộ thế giới dường như chìm vào im lặng trong một khoảnh khắc, giống như đã có chuyện gì đó xảy ra.