Ninh Trí Viễn thừa nhận.
Cậu thừa nhận mình có hơi thấy sắc nảy lòng tham, hơn nữa đối phương còn đối xử dịu dàng với cậu ngay lúc cậu hồn bay phách lạc như vậy. Cậu đúng là bị ma quỷ mê hoặc chuẩn bị thuận nước đẩy thuyền, nhưng không ngờ dòng nước này lại đột ngột chảy ngược, lật úp luôn con thuyền của cậu.
Tạ Yến, hoàn toàn không phù hợp với "lẽ thường" mà cậu biết trong thế giới này.
Ninh Trí Viễn từ bỏ việc đoán xem anh ta đang nghĩ gì. Cậu lặng lẽ dẹp bớt cảm giác xấu hổ, cố giữ vẻ bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, cảm ơn anh. Tiền quần áo, tôi chuyển lại cho anh nhé."
Cậu coi như không hề nghe thấy nửa câu nói sau của Tạ Yến.
"Không cần, chút tiền đó cậu giữ lại mua sữa uống đi."
Uống sữa, uống sữa, người này là có thù với sữa hay sao? Cơn giận của Ninh Trí Viễn bùng lên: "Tôi tại sao phải uống sữa chứ?"
Khóe miệng Tạ Yến nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Vì chú muốn cậu uống, bạn học Ninh à."
Hủy diệt đi cho xong. Ninh Trí Viễn thực sự muốn cầm ly thủy tinh ném thẳng vào mặt người kia, nhưng nghĩ đến việc ngoài cái miệng đáng ghét, Tạ Yến thực sự đã giúp cậu rất nhiều, nên xuất phát từ chút lương tâm cuối cùng, cậu miễn cưỡng nhịn lại.
Cậu chuyển chủ đề: "Tìm được Diệu Diệu chưa?"
"Tìm được rồi." Nhắc đến chuyện này, Tạ Yến trông có vẻ hơi đau đầu. "Lúc bỏ chạy con bé không cẩn thận va vào cột điện, trùng hợp đập vào đầu, ngất luôn bên vệ đường, may mà chị con bé tình cờ đi ngang qua nhặt về, giờ đang ở bệnh viện."
…Hay là thu lại bốn bài kiểm tra đó đi nhỉ. Nữ chính cẩu huyết bị quáng gà cũng có chút đáng thương.
"Thế sao anh lại về? Con bé tỉnh chưa?"
"Có chị nó ở bên, không sao đâu."
"Chị ruột sao? Tôi chưa nghe Diệu Diệu nhắc bao giờ."
"Không phải. Cô ấy là con nuôi nhà họ Tô, vừa mới từ nước ngoài trở về."
Tự dưng cậu có một dự cảm chẳng lành.
Không, không, không, kệ thôi. Từ giờ trở đi cậu phải làm một giáo viên tốt, tuyệt đối không nói chuyện gì ngoài vấn đề học tập với học sinh nữa.
"Thế thì tôi yên tâm rồi. Cũng không phiền anh đưa tôi về đâu, tôi gọi xe được rồi. Quần áo để đâu vậy?"
"Ở dưới túi đựng thuốc ấy." Tạ Yến chỉ tay.
Ninh Trí Viễn lục tìm quần áo từ dưới túi thuốc, định chui vào nhà vệ sinh thay đồ. Nhưng ngay lúc ấy, vẻ mặt Tạ Yến đột nhiên có chút không vui, "Cậu định đi luôn à?"
Hả?
Ninh Trí Viễn vẫn giữ vẻ điềm đạm: "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Cậu vào nhà của tôi, dùng phòng tắm của tôi, uống thuốc của tôi, mặc quần áo tôi mua. Tôi giờ đã không còn trong sạch, cậu không định chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Đôi mắt của Ninh Trí Viễn trợn như muốn rớt ra ngoài, chưa kịp nói gì đã nghe Tạ Yến tiếp tục: "Phải rồi, dù sao cậu chỉ coi tôi là một người chú mời cậu uống sữa, dùng xong là muốn đi. Tôi không cho cậu lên giường thì cậu liền——"
"Dừng, dừng, dừng!" Ninh Trí Viễn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung:
"Tôi, không phải, chú, không phải! Anh Tạ? Chúng ta mới chỉ gặp lần thứ hai, hơn nữa anh là cậu của học sinh của tôi. Chúng ta không thể như vậy được——"
Cậu đột ngột ngậm miệng lại.
Mình vừa nói cái quái gì vậy? Đây là cái kiểu lời thoại gì thế này?
Tạ Yến bật cười: "Cậu đáng yêu thật đấy."
Ánh mắt Ninh Trí Viễn có chút tan rã.
"Mỗi lần trêu cậu, phản ứng của cậu đều rất thú vị. Được rồi, tự về trường cẩn thận nhé. Ô ở cạnh cửa ra vào."
Nói xong, Tạ Yến bước vào phòng sách, đóng cửa lại.
Hay lắm, lại bảo trêu tôi. Ninh Trí Viễn chậm rãi thay đồ, cầm ô ra ngoài, phiền muộn nhìn bầu trời đêm đen thăm thẳm không thấy điểm cuối. Chống cây ô, cậu lặng lẽ bước đi trên con đường lớn, chỉ để lại cho biệt thự sau lưng một bóng dáng thê lương, hiu quạnh.
Tạ Yến, anh là muốn gϊếŧ tôi đúng không?
"Hắt xì!"
À, quên bật ô.