Cậu ngồi chờ kết quả của anh ở bên ngoài, xem thử rốt cuộc anh có bị gì hay không? Thì giờ đây cánh cửa của phòng y tế cũng đã mở ra, cậu lập tức đứng dậy nhìn người bác sĩ, mà lên tiếng hỏi trong sự lo lắng:
“Bác sĩ, bệnh nhân trong phòng đó sao rồi ạ!”
Bác sĩ nhìn cậu rồi cũng trả lời: “Hiện tại tình hình của bệnh nhân đã ổn hơn rồi. Chỉ cần chăm sóc bệnh nhân, thêm một chút nữa sẽ khỏi hẳn. Vậy nên cậu yên tâm đi! Còn giờ hãy vào đó chăm sóc anh ta nhé!”
Dứt lời người y tá cũng đã rời đi, trong khi cậu thì đã dần tiến vào bên trong, để có thể chăm sóc cho anh.
Cậu đưa mắt nhìn chăm chăm anh đang nằm trên chiếc giường, mà cảm thấy thật tội lỗi, bởi những gì cậu đã gây ra đối với anh, khi anh vì mình mà mới thành ra như thế này.
Cậu chẳng thể kiềm chế được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt dần lăn dài trên đôi má, cậu lên tiếng nói với anh, mang theo sự đau đớn từ cõi lòng: “Tôi...Tôi thật sự xin lỗi anh rất nhiều, bởi vì tôi mà anh mới xảy ra cớ sự như này. Và nếu như lúc đó một mình tôi tự giải quyết, thì có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra!”
Anh mơ hồ tỉnh lại, mà cũng nghe được những gì cậu nói, ngay lập tức anh dùng tay của mình, đưa lên chạm vào mặt của cậu, một chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, trong sự an ủi cậu rằng: “Này cậu đừng tự trách bản thân của mình như vậy, bởi những chuyện này đều không phải là lỗi của cậu không đâu! Mà nó cũng là do một phần tôi gây ra, khi tôi đã không ngăn cản cậu, mà để cậu đi với người đàn bà kia. Còn giờ thì đừng khóc nữa, mọi chuyện cũng đã qua rồi, cậu đừng tự trách bản thân mình làm gì!”
Cậu nắm lấy đôi bàn tay của anh, cảm nhận hơi ấm của nó, thậm chí sự dịu dàng mà anh mang lại, cậu cảm thấy hạnh phúc đến tột cùng.
Cậu chốc lát lên tiếng nói: “Vâng vậy tôi cảm ơn anh rất nhiều, khi anh đã giúp đỡ tôi!”
Dứt lời cậu cũng chợt nhận ra một điều gì đó, liền bảo rằng: “Được rồi tôi nghĩ chắc anh đói rồi nhỉ? Để tôi đi mua thứ gì đó cho anh ăn ha, để anh có thể mau chóng khỏe lại!”
Anh nở nụ cười rồi gật đầu trước yêu cầu của cậu, trong khi cậu cũng đã rời đi. Anh nhìn chăm chăm bóng lưng của cậu, mà chìm trong những suy nghĩ của bản thân, anh cũng không biết chính mình, rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Khi một phần bản thân của mình cảm thấy rất kinh tởm cậu, bởi vì cậu chính là người đồng tính, nhưng phần còn lại thì khác, anh lại cảm nhận được rằng, hình như mình có một mối liên kết, hay một tình cảm nào đó dành cho cậu, mà chẳng thể nói ra thành lời được.
Bởi vì anh không thể chấp nhận được bản thân của mình, chính là một người như vậy. Thoát khỏi những suy nghĩ này, anh thở dài trong sự buồn bã, rồi lên tiếng nói với chính mình:
“Này tại sao mày lại nghĩ tào lao như vậy! Và mày đừng bận tâm về điều gì nữa! Hãy mặc kệ tất cả đi, còn bây giờ thì sau ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc, mình sẽ quyết định thật sự chấm dứt mối quan hệ với cậu ấy. Và giữa mình và cậu ấy sẽ không liên quan gì nữa...”
Nói rồi anh cố gắng nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, bởi không những cảm thấy mệt trong người, mà thậm chí cảm xúc vô cùng hỗn độn, chẳng biết đó là gì trong hiện tại nữa.
Thời gian cứ như thế dần trôi qua, cậu cũng đã mua cháo về, trong sự vui vẻ của bản thân mình. Cậu bắt đầu tiến vào phòng bệnh của anh, nhìn chăm chăm anh đang nhắm mắt để ngủ.
Cậu dần tiến đến khẽ lay anh dạy, chốc lát đã lên tiếng nói với anh rằng: “Này anh dậy ăn một chút gì đi rồi ngủ, nếu không thì sẽ xót bụng đó!”
Anh đã đồng ý theo yêu cầu của cậu, mà cũng đã tỉnh lại để ăn cháo, do cậu đúc cho mình, thời gian cứ như vậy dần trôi qua. Trong không gian ngại ngùng, thậm chí là sự quan tâm cậu dành cho anh.
Tô cháo lúc này cũng đã đút xong xuôi. Anh giờ đây mới chợt để ý rằng, ở trên đầu của cậu có một vết thương đang lành, nhưng vẫn đọng lại một chút máu.
Điều này khiến anh trở nên lo lắng, thậm chí trách móc bản thân của mình, khi tại sao lại không quan tâm đến cậu, để cậu chăm sóc mình, mà chẳng bận tâm đến những vết thương kia chứ?
Vậy nên anh đã lên tiếng nói với cậu rằng: “Tại sao cậu không sử lý những vết thương của mình đi. Coi chừng nó bị nhiễm trùng bây giờ đó!”
Cậu nở nụ cười ánh mắt trìu mến nhìn anh, sau đó lên tiếng đáp: “Ừ không có gì đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, nó sẽ lành ngay lập tức, còn giờ việc quan trọng nhất đó chính là, tôi phải khiến cho anh khỏe lại, bởi vì tôi mà anh mới thành ra như thế này...”
Anh nghe đến đây mà cảm thấy nhói lòng, sau đó cũng đã cố gắng thuyết phục cậu, xử lý những vết thương của mình.