Bị động đi theo Tả Nặc vào phòng khách, mọi người ngừng mọi hoạt động. Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa từ trong đám đông chạy ra, ôm chầm lấy chân Tả Nặc, nũng nịu: “Chị, nếu chị không về sớm, em nhớ chị chết mất thôi!”
Tả Nặc xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Đông Đông, gọi là chị đi.”
Cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, nghe lời Tả Nặc nói liền chú ý tới người bên cạnh. Sau đó, cô buông chân Tả Nặc, lùi lại một bước, nghiêng đầu đánh giá Cố Thời Sơ, một lúc lâu mới lễ phép chào: “Chị, chào chị.”
“Chào em.” Cố Thời Sơ mỉm cười đáp lại.
“‘Chị”? Cô ấy là ai vậy…”
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Trước khi Cố Thời Sơ kịp trả lời, Tả Nặc đã thản nhiên nói: “Là vợ con.”
Lời nói vừa dứt, người phụ nữ trung niên đang ngồi trên chiếc sofa phong cách châu Âu lập tức biến sắc.
.
Ánh đèn chùm sáng rực khắp phòng khách. Âm thanh du dương của tiếng đàn piano ngân lên nốt cuối cùng.
Bầu không khí như đông cứng lại sau câu nói của Tả Nặc.
Vài giây sau, những tiếng xì xào nhỏ dần rộ lên.
Cố Thời Sơ cảm thấy như mình bị bao vây giữa bầy sói, ánh mắt của mọi người như những lưỡi dao bén nhắm thẳng vào cô, khiến da đầu cô tê dại.
Người phụ nữ trung niên – Cổ Văn Nhã, mẹ của Tả Nặc – đứng dậy, bước tới trước mặt hai người. Bà đánh giá Cố Thời Sơ từ đầu đến chân, sau đó nở một nụ cười nhạt: “Nặc Nặc, con kết hôn khi nào vậy? Làm mẹ mà không hay biết gì cả.”
Đây là mẹ của Tả Nặc?!
Cố Thời Sơ giật mình, cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của bà. Cô siết chặt môi, nhưng cảm giác bàn tay mình bị nắm chặt hơn. Cô lấy lại bình tĩnh, gượng gạo mỉm cười: “Chào bác, cháu là Cố Thời Sơ, là vợ của Nặc Nặc…”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi? Đã đủ tuổi thành niên chưa?” Cổ Văn Nhã lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt sắc bén như dao không che giấu sự khó chịu.
“Cháu… Cháu sắp 22 tuổi rồi.” Cố Thời Sơ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.
Gương mặt tròn trịa của Cố Thời Sơ, cộng thêm chút bầu bĩnh trẻ con, khiến cô trông nhỏ hơn tuổi. Cũng không lạ khi Cổ Văn Nhã nghi ngờ.
Tả Nặc nghiêng người chắn trước ánh mắt của mẹ mình: “Mẹ, đừng dọa cô ấy.”
Cổ Văn Nhã nhìn Tả Nặc, định nổi giận nhưng bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Được rồi, khách tới là phải lễ phép, có gì thì để hôm khác nói.”
Tả Hạo Quân, ba của Tả Nặc, từ tốn bước tới. Vẻ mặt ông vẫn giữ phong thái đĩnh đạc, toát lên uy nghiêm của người đứng đầu gia đình.
“Cô ấy không phải khách.” Tả Nặc nhấn mạnh, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát. “Mẹ bảo con tìm một người, đây là người con chọn.”
Cố Thời Sơ cảm thấy mình như người ngoài, đứng giữa cuộc tranh cãi gia đình. Không khí lúc này khiến cô vô cùng bối rối.
Quan hệ của Tả Nặc với gia đình dường như không được tốt. Giọng điệu cứng rắn và xa cách giữa họ khiến cô càng cảm thấy khó chịu.
“Hôm nay nhất định phải chống đối ba sao?” Tả Hạo Quân nghiến răng, nhìn chằm chằm con gái.
Tả Nặc bật cười, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào. Cô vén nhẹ mái tóc: “Ba, ba nói gì thế? Con chỉ về để mừng sinh nhật ba thôi.”
Tả Hạo Quân hừ lạnh, liếc nhìn Cố Thời Sơ, rồi quay lại đám đông. Chỉ trong chớp mắt, ông đã lấy lại phong thái điềm nhiên, trò chuyện vui vẻ với mọi người như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng đàn piano lại vang lên, bầu không khí dần trở lại bình thường.
Tả Nặc kéo Cố Thời Sơ ngồi xuống sofa. Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới, lịch sự chào: “Chào chị, em là Tả Tĩnh Nam, em trai của Tả Nặc.”
“Chào em.” Cố Thời Sơ gật đầu, “Chị là Cố Thời Sơ.”
Tả Nặc đưa ánh mắt ra hiệu với Tả Tĩnh Nam, sau đó dịu dàng nói với Cố Thời Sơ: “Em đói rồi nhỉ, để chị lấy chút đồ ăn cho em.”
Tả Tĩnh Nam nở nụ cười, nhướng mày nhìn Cố Thời Sơ.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Cố Thời Sơ cúi đầu, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. “Em đi cùng chị.”
Tả Nặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cố Thời Sơ thầm thở phào nhẹ nhõm, chủ động nắm lấy tay Tả Nặc.
Tả Nặc khẽ siết tay cô, trấn an: “Đừng lo, chút nữa là xong.”
“Vâng.” Cố Thời Sơ đáp nhỏ, cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
“Ăn chút bánh ngọt lót dạ đi.” Tả Nặc lấy một chiếc bánh nhỏ bằng đồng xu, đưa đến bên môi cô.
Cố Thời Sơ há miệng cắn, khuôn mặt lập tức sáng bừng: “Ngon quá.”
“Thích thì ăn thêm đi.”
“Chị cũng ăn đi.” Cố Thời Sơ cầm một miếng bánh, tự nhiên đút cho Tả Nặc, động tác thoải mái như thể họ đã là vợ chồng thật sự lâu năm.
Ăn vài chiếc bánh, Cố Thời Sơ cảm thấy khát nhưng lại ngại nói, chỉ khẽ ho để làm dịu cổ họng.
Tả Nặc bật cười: “Muốn uống gì?”
Cố Thời Sơ buột miệng: “Nước chanh.”
Tả Nặc hơi sững lại, nhớ đến tửu lượng tệ của cô, bật cười: “Để chị pha cho em. Chờ ở đây nhé.”
“Dạ.” Cố Thời Sơ gật đầu mạnh.
.
Khi Tả Nặc vừa đi, Tả Tĩnh Nam liền ghé sát lại: “Chị em lừa chị đến đây đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Cố Thời Sơ ngẩn người: “Hả?”
“Nói xem, chị và chị em kết hôn từ khi nào?”
“Hôm nay là sinh nhật của ba em, những người ở đây hầu hết là bạn làm ăn của ông ấy, còn có vài nhân vật quyền quý. Chị em đột nhiên dẫn chị đến, chắc ông ấy tức giận lắm.” Tả Tĩnh Nam cười, ánh mắt tinh nghịch.
Sinh nhật hay bữa tiệc thử lòng đây?
Không trách được tại sao Tả Nặc lại vội vàng dẫn mình đến. Hóa ra là để đối phó với ba cô ấy.
Nhưng sao trong lòng lại thấy có chút buồn?