Trước khi ký hợp đồng, hai người vốn không phải bạn bè, cũng không phải đồng nghiệp thân thiết. Quan hệ giữa họ chỉ là cấp trên và cấp dưới, không có nhiều chuyện để nói. Sự im lặng trong thang máy kéo dài, cho đến khi Tả Nặc lên tiếng: “Xem tài liệu của tôi chưa?”
Cố Thời Sơ giật mình, “Dạ, xem rồi.”
“Nhớ được chưa?”
Cố Thời Sơ không dám thú nhận mình chỉ dừng lại ở phần vòng ngực, liền lắp bắp đáp: “Cũng… gần hết rồi ạ.”
Tả Nặc không nói gì thêm.
Thang máy dừng ở tầng hầm B1, Tả Nặc bước ra trước. Cố Thời Sơ đi phía sau, bước chân nhẹ nhàng gần như không phát ra tiếng động.
Tả Nặc ngoái đầu nhìn cô: “Đi giày cao gót được không?”
“Em ít đi ạ.” Cố Thời Sơ lí nhí, len lén liếc nhìn Tả Nặc.
Tả Nặc không nói gì, chỉ bấm khóa xe: “Lên xe đi.”
Không khí trong xe khiến Cố Thời Sơ cảm nhận rõ ràng sự xa cách. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt nghiêng thanh tú của Tả Nặc: làn da trắng mịn, sống mũi cao, vẻ đẹp lạnh lùng như một bức tranh hoàn hảo.
Cô không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Khoảng mười phút sau, xe dừng tại một khu dân cư.
Chợt nhận ra mình đã nhìn Tả Nặc suốt cả chặng đường, Cố Thời Sơ đỏ mặt cúi đầu. Không biết Tả Nặc có phát hiện ra không.
Tả Nặc tất nhiên đã nhận thấy. Khóe môi cô khẽ cong lên: “Tới rồi, xuống xe thôi.”
Trong khu chung cư sáng đèn, Cố Thời Sơ không dám ngẩng đầu, sợ bị Tả Nặc bắt gặp gương mặt đỏ bừng của mình.
Tả Nặc bấm thang máy, không nói gì suốt quãng đường.
Cố Thời Sơ cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thang máy dừng ở tầng 18, Tả Nặc bước ra, Cố Thời Sơ hơi nhăn mũi, tự trách mình không biết cách bắt chuyện.
Cô nhìn Tả Nặc mở cửa, chợt nghĩ tới việc mình không mang theo gì, liền căng thẳng hỏi: “Tổng giám đốc, quà có phải quên mang theo không?”
Tả Nặc đẩy cửa, bật đèn: “Ở trên xe.”
Quà lại để trong xe?
Cố Thời Sơ thoáng bối rối. Cô tưởng rằng sẽ gặp phụ huynh ngay, nhưng căn hộ lại chẳng có ai.
Tả Nặc nhìn cô, thản nhiên giải thích: “Tôi sống một mình, ba mẹ ở biệt thự gia đình.”
“À…” Cố Thời Sơ gật đầu, cuối cùng cũng hiểu.
Cô nhìn quanh căn hộ. Cách bài trí rất đơn giản, ngăn nắp và không có nhiều đồ trang trí. Tông màu lạnh làm không gian thêm phần trầm tĩnh, giống hệt chủ nhân của nó.
“Lại đây.”
Giọng nói của Tả Nặc vang lên từ trong phòng, kéo Cố Thời Sơ đang ngẩn ngơ trở lại thực tại. Cô vội vàng bước nhanh vào trong.
“Mặc thử bộ này.” Tả Nặc đưa cho cô một chiếc váy lụa đỏ, “Có thể hơi rộng, nhưng cứ thử xem.”
Thực ra, Tả Nặc không định dẫn Cố Thời Sơ về nhà vào hôm nay. Nhưng ngày này lại rất đặc biệt, mà Cố Thời Sơ đã gật đầu, nên cô nghĩ không cần chờ thêm.
Thời gian gấp rút, Tả Nặc không kịp chuẩn bị trang phục. Hai người chênh lệch chiều cao đến 10 cm, cô chỉ có thể lấy tạm một bộ váy không vừa với mình để Cố Thời Sơ mặc đỡ.
Quà thì trợ lý đã chuẩn bị từ trước mấy ngày, nhưng bên trong có gì cô cũng không quan tâm lắm. Dù sao nhà cô cũng chẳng thiếu thứ gì.
Cố Thời Sơ cầm lấy chiếc váy, hơi ngơ ngác. Cô cúi nhìn bộ đồ trên người – sơ mi trắng và chân váy bút chì đen – tuy rất phù hợp với công việc, nhưng để gặp phụ huynh thì không ổn lắm.
Dù chỉ là giả, nhưng bề ngoài cũng phải trông ra dáng một chút.
Cố Thời Sơ ngước lên nhìn Tả Nặc với ánh mắt ngập ngừng, như thể đang hỏi tại sao cô ấy vẫn chưa ra ngoài.
Nhận ra ánh mắt của cô, Tả Nặc bật cười: “Ngại à?”
Cố Thời Sơ: “…” Người bình thường đều sẽ thấy ngại, đúng không?
Dù Tả Nặc không cảm thấy gì, nhưng cô vẫn tôn trọng, xoay người quay lưng lại: “Mặc xong thì gọi tôi.”
“Thời gian không nhiều đâu. Nhanh lên, nếu không tôi giúp em thay luôn đấy.”
Nghe vậy, Cố Thời Sơ co vai, vội vàng cởi bộ đồ công sở, cầm chiếc váy lụa đỏ mặc vào. Mái tóc dài hơi rối buông lơi trên vai.
Đây là lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy trưởng thành như vậy. Váy hơi rộng và dài, gần như chạm đất. May mà kiểu váy có hai dây mảnh chứ không phải váy cúp ngực, nếu không có lẽ nó đã tuột xuống rồi.
Cô kéo nhẹ mép váy, cẩn thận nói: “Mặc xong rồi.”
Tả Nặc quay lại nhìn thoáng qua, sau đó lấy thêm một chiếc váy trắng không tay từ tủ: “Thử cái này xem.”
Cố Thời Sơ nhanh chóng thay, chiếc váy này bó sát hơn, làm nổi bật vòng eo của cô. Nhưng do chiều cao không đủ, váy vẫn có phần hơi rộng.
Nhà Tả Nặc không còn bộ nào nhỏ hơn. Nghĩ một lúc, cô lấy một chiếc ghim trên bàn trang điểm, ghim phần khóa kéo ở bên phải váy. Dù để lại một chút nếp gấp, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
“Thế này là được rồi, tạm chấp nhận vậy.” Tả Nặc gật đầu hài lòng, hoàn toàn không bận tâm đến đôi giày bệt đen không hề hợp với chiếc váy.
Dù chiếc váy rất đẹp và cao cấp, nhưng Cố Thời Sơ cảm thấy mình không thể làm nó nổi bật. Đặc biệt là đôi giày bệt bên dưới, trông không ăn nhập, như đang phá hỏng vẻ đẹp của váy.
Khi Tả Nặc cởi đồ để thay váy, Cố Thời Sơ biết ý quay người đi. Nhưng ngay lập tức cơ thể cô cứng đờ.
Trước mặt cô là một chiếc gương, phản chiếu toàn bộ động tác thay đồ của Tả Nặc. Khuôn mặt cô đỏ bừng, thầm nghĩ vậy thì vừa nãy không phải mình cũng bị nhìn thấy hết sao?!
Cố Thời Sơ: “…”