Là Quái Vật, Cũng Là Người Yêu

Chương 2.1: Thẻ sinh viên không có tác dụng gì

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Hạ Hạ nhìn theo hướng phát ra tiếng quát, hai người đàn ông thân hình vạm vỡ trang bị vũ trang đi tới, cách một lớp rào chắn, đôi mắt sắc bén như chim ưng đảo qua người bọn họ.

Một trong hai người càng không khách khí, lập tức rút súng lục bên hông, họng súng nhắm vào nhóm Trần Niệm.

Người đàn ông không ngừng đặt câu hỏi: “Mấy người là ai? Tại sao tới đây?”

Năm người bọn họ chỉ là sinh viên bình thường, đã bao giờ gặp qua trận địa nghiêm trọng đến mức này, sợ tới độ không dám thở mạnh. Nhóm người này tuyệt đối không phải cảnh sát, cả người đầy sát khí, cách lớp kính râm mà còn cảm thấy được ác ý.

Thời Quý giơ tay lêи đỉиɦ đầu, giải thích: “Chúng tôi chỉ là sinh viên lêи đỉиɦ núi cắm trại, không cẩn thận lạc đường tới đây, chỉ muốn hỏi đường một chút, tuyệt đối không có ý xâm phạm.”

Trần Niệm cũng vội nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ tới đây chơi thôi. Vừa nhìn đã biết bọn tôi chỉ là sinh viên, thực sự không lừa các anh, chỉ cần hỏi được đường là chúng tôi lập tức lái xe đi liền. Nếu các anh muốn xem thẻ sinh viên thì chúng tôi có mang theo đây!”

Tính cảnh giác của người đàn ông đứng sau rào chắn rất cao, cho dù Trần Niệm đưa thẻ sinh viên ra cũng không thay đổi thái độ.

“Tôi không quan tâm mấy người nói thật hay giả, lập tức cút ngay, bằng không tôi không khách khí đâu.”

Người đàn ông cầm súng kéo chốt bảo hiểm, hướng xuống mặt đất ngay mũi chân Trần Niệm mà bắn một phát.

“Nếu không đi, viên đạn tiếp theo sẽ ghim vào đầu mấy người.”

Hạ Hạ bị tiếng súng bất ngờ làm cho hoảng sợ, lôi kéo Hứa Tri Thanh đã bị dọa ngốc tại chỗ lui về trong xe, đời này cô chưa từng mạnh mẽ như vậy, sợ quá, trái tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi.

Quá điên! Những người này thực sự nổ súng!

Trần Niệm nhảy lên: “Đi, đi! Chúng tôi lập tức đi!”

Hai người chạy như bay về xe, Trần Niệm mở cửa ghế lái chui vào, tay chân tự động điên cuồng múa may khởi động xe, một lòng chỉ muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.

Trần Niệm đột ngột lùi xe, Hạ Hạ còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, bị lực quán tính suýt chút nữa hất ngã xuống đất.

“Trần Niệm, chậm một chút! Nhìn đường!” Thời Quý ngồi bên cạnh nhắc nhở cậu.

Trần Niệm giống như hỏng rồi mà hét lên: “Tớ biết! Tớ đang nhìn đây!”

Cậu ta nhìn chằm chằm gương chiếu hậu mà chuyển động tay lái, lưng áo bị mồ hôi làm cho ướt rượt. Tới giờ, bên tai Trần Niệm vẫn vang tiếng súng, thật lâu không tiêu tan.

Hạ Hạ nắm chặt tay vịn, sợ Trần Niệm phanh gấp cái nữa lại đập đầu vào đâu.

Rào chắn màu bạc trong kính chiếu hậu từ từ nhỏ dần, đến tận lúc không nhìn thấy nữa, xác định không ai đuổi theo, mấy người bọn họ mới nhẹ nhõm thở dài.

Hạ Hạ nhấp ngụm nước cho nhuận giọng, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Các cậu có ổn không?”

Giọng Hứa Tri Thanh hơi khàn: “Hạ Hạ, cậu biết không? Trong giây lát tiếng súng kia vang lên, chuyện hậu sự tớ đều nghĩ xong cả rồi.”

Hạ Hạ nhéo tay bạn tốt: “Không sao, không sao rồi, chúng ta đã rời đi, uống miếng nước đi, có muốn tớ pha trà giúp cậu không?”

“Muốn trà Ô Long.” Hứa Tri Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm đường đi phía trước.

“Được… Cậu chờ tớ pha trà.”

Giọng nói của Lâm Sơn Thủy còn hơi run: “Mấy người đó là ai vậy! Sao lại có súng chứ!”

“Trời biết.” Thời Quý nhỏ giọng mắng.

Trần Niệm lẩm bẩm: “Vừa rồi ở ngã ba kia rẽ trái là được rồi, không nên rẽ phải, đi vào địa bàn người khác.”

Sắc mặt Lâm Sơn Thủy có chút khó coi, nhưng lại không xuống nước xin lỗi được, bực bội đáp lại: “Quay trở lại ngã ba kia là được, giờ nói gì cũng vô dụng.”

“Nếu vừa rồi không đi sai đường thì sẽ không gặp phải sự tình như vậy.” Trần Niệm cứ nghĩ mãi chuyện bọn họ chật vật chạy trốn.

Hạ Hạ điều chỉnh không khí: “Được rồi, đều đã qua, nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, bật bài hát nghe chút đi.”

Thời Quý điều chỉnh đài phát thanh, âm điệu nhẹ nhàng vui sướиɠ len lỏi từng ngóc ngách, không khí nhàn nhạt mùi thuốc súng nhờ âm nhạc mà vơi đi phần nào.

May mắn, bọn họ quay lại ngã ba kia rồi rẽ vào đường bên trái, không bao lâu đã thấy cột mốc đánh dấu mà chú của Trần Niệm lưu lại. Dọc theo con đường được đánh dấu xóc nảy thêm hai, ba tiếng đồng hồ thì tới đỉnh núi, một tiểu viện điền viên xuất hiện trước mắt mọi người.