Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Tiếng gì vậy?
Từ trong bóng đêm, Hạ Hạ mở to mắt, phát hiện chính mình đang đi chân trần giữa hành lang chật hẹp tối tăm, cuối hành lang có một gian phòng cửa khép hờ, ánh sáng đèn vàng ấm áp từ bên trong hắt ra.
Giữa tình cảnh bóng tối ngập tràn thế này, muốn lại gần nơi có ánh sáng là bản năng của con người. Hạ Hạ cũng không ngoại lệ, thân hình hướng phía trước bước đi.
“Chóp chép---"
Không đợi Hạ Hạ phản ứng kịp, âm thanh quái dị lại truyền vào tai. Lần này, càng thêm rõ ràng, giống như là ai đó đang vội vàng nhấm nuốt thứ gì, mặt khác, Hạ Hạ liên tưởng tới dã thú ăn thịt.
Hạ Hạ không biết vì sao thân thể cô lại không thể khống chế mà tự hành động, chậm rãi tiến về căn phòng phát ra âm thanh lạ kia.
Đừng, đừng mà… Cô không muốn tới đó đâu.
Hạ Hạ nỗ lực muốn cướp lại quyền điều khiển thân thể, nhưng không thể, thân mình như rối gỗ bị khống chế mà tiến về phía trước. Trong lúc cố gắng giãy giụa, Hạ Hạ đã đến trước cửa căn phòng, ngón tay chạm vào cánh cửa lạnh như băng.
Kẽo kẹt, cửa mở rộng.
Âm thanh quái dị sau cánh cửa cũng dừng lại.
Ánh sáng từ trong căn phòng lập tức ồ ạt tràn ra ngoài, đôi mắt của Hạ Hạ vừa nãy còn quen với bóng tối, giờ tiếp xúc với ánh sáng nhất thời cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà dùng tay che lại.
Lúc này, Hạ Hạ mới biết mình có thể điều khiển thân thể được rồi, chân tay tự do hoạt động.
Hạ Hạ nhìn không gian phía sau cánh cửa, dán tường màu trắng, gạch men sứ, nước canh sôi trào tràn từ bếp xuống sàn.
Sao lại là phòng bếp?
Cô vòng qua quầy bar của bếp, bắt gặp một người đang đưa lưng về phía mình, ghé sát xuống mặt đất mà vùi đầu vào một thi thể huyết nhục mơ hồ ăn uống thỏa thích. Nhìn bóng dáng có vẻ như là một người phụ nữ, người đó ăn uống rất nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra Hạ Hạ đứng phía sau.
Hạ Hạ bịt chặt miệng, ngăn lại tiếng thét chói tai đang muốn thoát ra khỏi cổ họng, nín thở run rẩy lùi về phía sau một bước. Nhưng chỉ một bước này, Hạ Hạ xui xẻo đυ.ng phải ghế dựa, người phụ nữ vốn đang ăn uống ngon lành lập tức dừng lại.
Cô ta ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay đầu ra phía sau lưng.
Một màn trước mắt hoàn toàn đánh tan tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng của Hạ Hạ, cho dù người này mặt dính đầy máu, tóc rối tung khô ráp như rơm rạ, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, người này ấy vậy mà là chính mình!
Giống như nhìn vào một tấm gương.
Sau khi xác định được gương mặt quen thuộc, thân thể Hạ Hạ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn “chính mình” phát hiện ra cô, bỏ qua thi thể máu thịt vương vãi trong tay, chậm rãi đứng lên đi về phía Hạ Hạ, mà Hạ Hạ thì không thể động đậy.
Ngay lúc Hạ Hạ cùng “chính mình” chỉ cách nhau khoảng một bước, bên hông như bị ai túm lấy, kéo mạnh cô về phía sau, thoát khỏi không gian tối tăm quỷ dị này.
“A! Sao lại thế này!”
Bên tai truyền đến âm thanh nam nữ hỗn loạn kêu lên.
Một cái phanh gấp, Hạ Hạ đột nhiên mở mắt ngồi thẳng lưng, giống như bị chết đuối mà há mồm thở, cố gắng hít càng nhiều không khí mới mẻ càng tốt.
Cô bị tiếng ồn ào bên ngoài thức tỉnh, mồ hôi lạnh ướt dầm dề trên trán, theo bản năng sờ vào dây an toàn đang cột trên người.
Cô hình như vừa trải qua một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại, ký ức về ác mộng chậm rãi rời đi, chỉ còn nhớ mang máng giống như đã gặp chuyện ma.
Trong mộng, cô biến thành ác quỷ gì đó.
Còn những cái khác, Hạ Hạ không nhớ nổi.
Ngủ quên đến nỗi sái cổ, đau nhức khiến Hạ Hạ phải tự xoa nắn một hồi mới đỡ chút, ghế bên đột nhiên lún xuống, bạn tốt Hứa Tri Thanh mới từ bên ngoài quay lại xe.
“Hạ Hạ tỉnh rồi hả? Sao mồ hôi đầy đầu vậy?” Hứa Tri Thanh đưa một chai nước khoáng cho Hạ Hạ rồi nhoài người xem nhiệt độ trên bảng điều khiển xe.
“25 độ mà cậu còn toát mồ hôi, không sao chứ, có phải gặp ác mộng không?”
Hạ Hạ từ trong túi móc ra một cái gương, lớp trang điểm mà cô tỉ mỉ tô vẽ cả tiếng đã phai hơn nửa, vội vàng lấy giấy thấm mồ hôi.