Đoàn Thanh Thâm nghe cậu nói vậy, đổi ánh mắt, đánh giá cậu: "Hai ngày trước cậu được đưa đến phòng cấp cứu chảy nhiều máu như vậy, còn thức đêm thế này?"
"..." Lương Nguyện Tỉnh im lặng, nhìn anh, lại nhìn ông chủ.
Ông chủ thuận thế khuyên: "Vậy cậu phải nói cậu ấy đi, ở lại đi, tối muộn thế này, đi tiếp về phía Bắc là một vùng hoang vu, quay đầu vào thị trấn phải lái thêm bốn mươi phút nữa, không đáng."
Lời này không sai. Đi tiếp về phía Bắc sáu mươi cây số nữa là ranh giới tỉnh rồi, khách sạn tử tế rất ít, Đoàn Thanh Thâm hơi sạch sẽ, nếu không cũng không lái xe lâu như vậy đến nhà trọ này.
Anh cân nhắc, lại nghiêng đầu nhìn Lương Nguyện Tỉnh, hỏi: "Cậu chắc chắn không ngại chứ?"
"Không ngại!" Mắt Lương Nguyện Tỉnh lại sáng lên: “Ngủ chung nha!!"
"Vậy tôi trả cậu một nửa tiền phòng nhé." Đoàn Thanh Thâm nói.
"Không cần." Lương Nguyện Tỉnh nghĩ lại, đổi ý: “Vậy được, một trăm."
Thuận thế thêm Wechat.
Anh xách ba lô đi theo Lương Nguyện Tỉnh lên lầu, lúc đó cúi đầu nhìn chân cậu, nhưng đèn cầu thang mờ, không nhìn ra hồi phục thế nào. Vốn định nói thời gian này cậu tinh thần phấn chấn không ngủ, có ai dưỡng thương như vậy không. Nghĩ lại đã từ chức rồi, không có tư cách nói người ta.
Phòng của Lương Nguyện Tỉnh ở ngay tầng hai, một chiếc giường đủ lớn, hai người đàn ông trưởng thành ngủ thừa sức. Ông chủ nói trong tủ quần áo còn một cái chăn bông, Đoàn Thanh Thâm vào phòng đóng cửa, đặt ba lô xuống đất, vào nhà vệ sinh rửa tay trước.
"Anh..." Đoàn Thanh Thâm giật mình. Anh mở cửa từ trong nhà vệ sinh ra, đối diện chính là Lương Nguyện Tỉnh, đứng thẳng tắp ngay cửa nhà vệ sinh, như canh chừng anh vậy.
Lương Nguyện Tỉnh giơ điện thoại lên, bật sáng, cho anh xem màn hình điện thoại của mình: "Đi về phía Tây Bắc."
Đoàn Thanh Thâm ngẩn ra, sau đó gật đầu.
"Tôi đặc biệt thích tác phẩm của anh." Lương Nguyện Tỉnh nói.
Chắc là im lặng khoảng hai ba giây.
Hơi xấu hổ một chút, khó tránh, vì bức ảnh này lên tạp chí đã ba năm trước, mà ba năm nay nhϊếp ảnh gia "Đoàn Thanh Thâm" bặt vô âm tín. Nếu nói chuyện nhϊếp ảnh đối với Đoàn Thanh Thâm có vết sẹo gì, vậy hành vi của mình chẳng phải là xé nó ra xem xét kỹ càng sao.
May mà không có vết sẹo nào tồn tại.
Đoàn Thanh Thâm ngẩn ra xong cười: "Cảm ơn. Nhưng bây giờ cậu nên đi ngủ rồi."
"Ồ." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu.
Hai mươi phút sau, Đoàn Thanh Thâm tắm xong nằm lên giường. Đèn đã tắt, trong phòng tối đen như mực, Lương Nguyện Tỉnh thực sự không ngủ được, lại không dám có động tác gì lớn, chỉ còn lại động tác nhỏ.
Bên cạnh Đoàn Thanh Thâm nằm thẳng, quay đầu, giọng điệu bình ổn: "Ngủ giúp vết thương hồi phục."
"Tôi không ngủ được, kích động quá."
"Có thể ngủ dậy rồi kích động."
"Không sao, tôi vốn ngủ rất ít."
Đoàn Thanh Thâm cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem giờ, nể tình Lương Nguyện Tỉnh tốt bụng chứa chấp, nhẹ nhàng khuyên: "Ba tiếng nữa mới bình minh, bây giờ ngủ vẫn kịp, mọi thứ đều không muộn, quay đầu là bờ."
---
Lương Nguyện Tỉnh: "Vậy chi bằng chúng ta đi chụp bình minh!"
Đoàn Thanh Thâm: "Ngủ đi."
Cậu căn bản không ngủ được, sau khi tốt nghiệp hát ở quán bar, sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, giờ Đoàn Thanh Thâm nằm bên cạnh, càng không ngủ được. Lương Nguyện Tỉnh không ngờ Đoàn Thanh Thâm trẻ như vậy, phải nói là cậu căn bản không đoán tuổi của Đoàn Thanh Thâm.
Có một số tác phẩm nhϊếp ảnh có cảm giác câu chuyện rất đậm, nhất là ảnh chụp bằng ống kính tele. Nhưng "Đi về phía Tây Bắc" không khiến cậu cảm thấy là nhϊếp ảnh gia lặn lội đường xa canh hoàng hôn, không trộn lẫn bất cứ cảm xúc nào, không có sự thể hiện bản thân mãnh liệt.