Trăng Non Trên Núi Cát

Chương 5

Anh ta hít sâu một hơi, nhẹ nhõm. Những sợi dây leo quấn quanh người anh bấy lâu nay cuối cùng cũng cháy rụi, cái giá phải trả là da cũng bị bỏng rát đau đớn. Nhưng không sao, anh đã được giải thoát - từ ngày bị ép buộc học y khoa trong nguyện vọng thi đại học, kết thúc vào ngày hôm nay.

Cổng chính của bệnh viện đậu đầy xe đạp và xe điện, bên đường cũng xếp hàng dài taxi chờ đón khách.

Có bệnh nhân tự đẩy xe lăn vào bệnh viện, có người cầm tấm biển "Nhà trọ 50 tệ", bảo vệ trước lối vào xe cứu thương vẫy tay bảo người ta dời xe điện ra. Mọi người hối hả, anh ta dừng lại.

Một chiếc xe mô tô ADV ba thùng chạy chầm chậm qua, lạc lõng giữa khung cảnh tất bật này. Đoàn Thanh Thâm ngoái đầu nhìn tòa nhà phòng khám của bệnh viện lần cuối, rồi quay người rời khỏi.

Anh ta vừa đi, chiếc xe máy chạy số 1 chậm rì rì kia tìm một chỗ trống dừng lại, chàng thanh niên tháo mũ bảo hiểm, đi khập khiễng vào bệnh viện.

Quầy y tá tầng 3 khu nội trú, y tá ngạc nhiên nhìn tôi: "Ơ? Sao cậu lại quay lại? Vết thương bị bung ra sao?"

Tôi vừa vội vừa đi không nhanh được, khiến tôi hơi thở hổn hển, tôi mở giấy xuất viện ra, chỉ vào cột "bác sĩ điều trị", hỏi: "Xin hỏi, bác sĩ Đoàn Thanh Thâm ở đâu?"

"Bác sĩ Đoàn?" Y tá chớp mắt: “Anh ấy nghỉ việc rồi."

"Anh ấy nghỉ việc rồi sao?"

Y tá gật đầu: "Bác sĩ Đoàn hôm nay chỉ đến trực thay, cậu là bệnh nhân cuối cùng của anh ấy. Vậy vết thương của cậu có sao không?"

"Không sao..." Tôi buồn bã gật đầu, đầu rũ xuống: “Xin lỗi đã làm phiền cô."

"Không sao." Y tá nói.

Tôi chậm rãi rời khỏi khu nội trú, xách mũ bảo hiểm đi về phía xe máy. Sau đó lấy điện thoại ra, chạm vào màn hình, nhìn màn hình khóa.

Hình nền điện thoại của tôi là một tác phẩm nhϊếp ảnh. Cồn cát trải dài đến tận chân trời, nhấp nhô như sóng biển cuồn cuộn. Mặt trời lặn một nửa dưới cồn cát, trời đất hoang vu khô cằn. Cát bụi bị gió cuốn lên ở ranh giới giữa hoàng hôn và cồn cát, mờ nhòe một mảng nhỏ như bị rớt khung hình, cũng giống như nhiễu hạt của tự nhiên.

Bức ảnh này có tiêu đề là "Đi về phía Tây Bắc", nhϊếp ảnh gia Đoàn Thanh Thâm.

Ba năm trước, tôi tình cờ nhìn thấy nó trên bìa một cuốn tạp chí địa lý, sau đó tìm thấy bản điện tử trên mạng, làm hình nền điện thoại ba năm.

Lúc đó tôi quyết định, một ngày nào đó sẽ đi về phía Tây Bắc.