Ôn Chân lúng túng…
Là cảnh ngón tay đút vào miệng nam chính…
Nắm cằm nam chính, hai ngón tay thon dài chập lại, nhét vào khoang miệng nam chính.
Khóe môi hoàn toàn banh ra, đuôi mắt ửng đỏ, yết hầu co rút, lưỡi hồng bị kẹp giữa hai ngón tay…
Ôn Chân càng vẽ càng nóng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nghĩ đến cảm giác miệng mình bị ngón tay người đàn ông kia nhét vào…
Một sợi tơ bạc dính trên ngón tay… Ôn Chân xấu hổ khép chân lại.
Lúc này A Mỹ đi vệ sinh ngang qua vừa hay nhìn thấy.
“Đờ mờ… Cậu vẽ cái này…”
Ôn Chân giật mình, vội vàng chuyển trang.
A Mỹ nuốt nước bọt: “Cậu vẽ cái này kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, tôi có thể tưởng tượng được độc giả sẽ gào thét thế nào khi nhìn thấy.”
“Sao cậu vẽ sống động như vậy, có phải đã nhìn thấy phiên bản người thật rồi không?”
“Không có, không có…” Ôn Chân cực kỳ hoảng hốt.
Ông chủ mới nhanh chóng nhậm chức, giống như A Mỹ nói, là một ông chủ coi trọng năng lực cá nhân hơn, nhưng lại không lạnh lùng, đối xử với người khác ôn hòa, là một cấp trên có mị lực.
Cô ấy dùng một tuần để nắm rõ phong cách vẽ của tất cả mọi người trong studio, lần lượt tìm người nói chuyện, nội dung công việc của mỗi người đều có sự thay đổi long trời lở đất.
Khi Ôn Chân đến văn phòng của cô ấy, Ôn Chân rất lo lắng, cậu đã có tình cảm với tác phẩm 《 U Cảnh 》 này, cậu rất sợ Thạch Mỹ Thanh sẽ giao nó cho người khác.
“Tôi đã xem tác phẩm trước đây của cậu, tác phẩm này rất thích hợp với cậu, cậu cứ tiếp tục vẽ đi.”
Ôn Chân đi đến cửa văn phòng, đối phương lại nói: “Tôi rất coi trọng cậu, Ôn Chân.”
Ôn Chân ngồi ở chỗ làm việc, ôm mặt.
Mấy năm nay cậu làm việc dưới trướng Trần tổng, không nhận được lời khen ngợi nào, đến nỗi khiến cậu mấy năm nay đều cho rằng mình rất kém cỏi, nhưng bây giờ cậu nhận ra, hình như mình cũng không kém cỏi đến vậy.
“Ôn Chân, tan làm rồi, cậu còn chưa về à.” A Mỹ nói.
“Lập tức, lập tức…”
Người trong văn phòng lần lượt về hết, Ôn Chân mới tắt máy tính xuống lầu.
Đến dưới lầu tiểu khu, Vương nãi nãi đang nói chuyện phiếm với người khác gọi cậu lại.
“Buổi chiều có một người đàn ông lảng vảng trước cửa nhà cậu, cảm giác có chút giống bố của Ninh Ninh, cậu cẩn thận chút.”
“Người này đúng là âm hồn bất tán.” Vương nãi nãi oán trách.
“Ừm, cháu biết rồi.” Ôn Chân gượng cười.
“Gần đây nho chín rồi, tôi có một đồng nghiệp nhà trồng nho, tôi mua một ít, lát nữa mang cho cậu.”
Vương nãi nãi cười: “Không cần, tốn tiền làm gì.”
“Trước đây lúc tôi bận, Ninh Ninh đều làm phiền bà.” Ôn Chân có chút ngại ngùng.
Về đến nhà, Ôn Chân tắm xong, nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của mình và chị gái, mãi đến khuya.
Hôm sau tan làm, cậu bị người đàn ông chặn ở cửa nhà.
Trần Phú Duệ mặc áo khoác da cũ kỹ, đội mũ lưỡi trai, dựa vào tường hút thuốc.
Nhìn thấy Ôn Chân liền cười: “Tao vẫn luôn tìm chúng mày.”
“Bao nhiêu năm rồi cũng không nói liên lạc với tao, dù sao mày cũng phải gọi tao một tiếng anh rể.”
“Con gái tao đâu?”
Hỏi xong anh ta lại tự hỏi tự trả lời.
“Hôm nay thứ tư, chắc là đang đi học, đợi chủ nhật tao lại đến gặp nó.”
“Anh không thể gặp con bé.” Ôn Chân đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao không thể? Nó là con gái tao, con gái ruột, tại sao tao không thể gặp nó?” Trần Phú Duệ cười lạnh: “Còn mày, với Ninh Ninh không thân không thích.”