Hắn vỗ vỗ vào đùi mình: “Ngồi lên đây."
Cảm giác của chiếc roi dường như vẫn còn trên cơ thể, cảm giác nhục nhã vẫn chưa qua đi, lại nghe thấy người đàn ông nói như vậy, trong phút chốc cả người cậu run rẩy như sụp đổ.
Nhưng nghĩ đến việc nếu mình không nghe lời hắn, con gái mình... liền cúi đầu, xấu hổ ngồi lên đùi người đàn ông.
Là ngồi nghiêng, cánh tay của người đàn ông đặt bên cạnh, không chạm vào cậu.
Lạnh lùng thốt ra: “Ngồi dạng ra."
Bờ vai gầy run rẩy, chưa từng trải qua chuyện như thế này, cả người chìm trong nhục nhã, nhưng lại không dám phản kháng, ngồi dạng sang bên trái.
Ôn Chân đỏ mặt vì nhục nhã, bờ vai gầy run rẩy dữ dội, nhưng những lời tiếp theo của người đàn ông càng khiến Ôn Chân sợ hãi hơn.
"Hôn tôi."
Ôn Chân mở to mắt: “Không, không..."
Tần Vọng cứ nhìn chằm chằm vào cậu như vậy.
"Cậu Ôn, cậu không sao chứ?" Thường Nham mở cửa xe, phát hiện người thanh niên ít nói đứng yên ở đó, mặt trắng bệch như một miếng bánh nếp, không chút huyết sắc.
"Không sao, không sao..."
Trước khi đến đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cho dù... nụ hôn với người đàn ông khiến cậu rất khó xử, nhưng cậu vẫn hôn lên, khi sắp chạm vào môi người đàn ông, người đàn ông lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên thả cậu xuống.
Sau đó nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Ôn Chân không hiểu tại sao hắn đột nhiên thay đổi ý định, nhưng điều này không khiến cậu cảm thấy mình đã thoát được một kiếp nạn, cho dù lúc này... sau này cũng sẽ...
"Tổng giám đốc Tần vốn định đích thân đưa cậu về, nhưng anh ấy nhận được điện thoại công việc đột xuất, nên đã nhờ tôi đưa cậu về."
Ôn Chân ngại ngùng vì làm phiền người khác: “Tôi có thể, có thể tự về được."
"Đã muộn lắm rồi, ở đây rất khó bắt xe, cậu đừng từ chối nữa, nếu không đưa cậu về nhà an toàn, tổng giám đốc Tần sẽ phạt tôi mất."
Nghĩ đến người đàn ông kêu thảm thiết kia, hàng mi như cánh quạ của Ôn Chân run rẩy: “Được, được, vậy cảm ơn anh..."
Về đến nhà, con gái đang nằm sấp trên bàn học bài, Ôn Chân dựa vào cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn con bé, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên vào lúc này.
Nhìn thấy cái tên đó, sự dịu dàng trong mắt Ôn Chân lập tức biến thành sợ hãi, cậu vội vàng trốn vào bếp, sau đó đóng cửa lại.
Phó Ngọc Ninh bị tiếng chuông làm phiền, đi ra ngoài uống nước.
"Đến, đến nhà rồi."
"Ngày mai, ngày mai còn phải đi làm..."
"Đến công ty... đừng, đừng... cầu xin anh..."
"Buổi tối, tôi sẽ đến, sẽ đến..."
"..."
"Ngủ, ngủ ngon."
Ôn Chân một lòng đều dành cho Phó Ngọc Ninh, không có nhiều bạn bè, cũng không thân thiết với đồng nghiệp, muộn như vậy còn gọi điện thoại, còn chúc ngủ ngon, khiến Phó Ngọc Ninh tò mò.
Ôn Chân cúp điện thoại đi ra ngoài, vừa hay phát hiện Phó Ngọc Ninh đang nghe lén, khuôn mặt vốn đã sợ hãi trắng bệch lại càng trắng hơn: “Ninh Ninh, con nghe thấy, nghe thấy bố gọi điện thoại à?"
"Không ạ." Con bé chỉ nghe thấy loáng thoáng vài câu.
"Con đi làm bài tập đây ạ."
Ôn Chân gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng dáng con gái, sự xấu hổ dâng lên.
Chắc không có bậc cha mẹ nào lại vô liêm sỉ như cậu, để con gái không bị tổn thương, mà bán đi thân thể của mình...
Sáng thứ Hai, Ôn Chân đưa con gái đến trường trước, sau đó về công ty làm việc.
Có tiếng gõ bàn hai cái, Ôn Chân không phản ứng, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
Vệ Tường ghé sát mặt cậu: “Ngốc rồi à?"