Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 23

Thậm chí ở dưới weibo của Trần Thấm nhìn thấy tên Tần Thương Văn cũng sẽ sử dụng chữ cái viết tắt, nhưng cho dù như vậy cũng sẽ nhanh chóng bị xóa.

Tiền và quyền lực chính là lợi hại như vậy, không chỉ có thể xóa sạch tin tức tiêu cực, mà còn có thể khiến kẻ phạm tội thoát khỏi trừng phạt.

Khi còn trẻ Ôn Chân sẽ tin rằng người như Tần Vọng sẽ thật lòng thích con gái mình, nhưng bây giờ...

Cậu không có cách nào tin tưởng...

Hơn nữa sau khi con gái ở bên cạnh hắn, trở nên cãi lại thầy cô, bắt nạt bạn học.

Rõ ràng con gái trước đây rất ngoan ngoãn...

Cậu thậm chí còn cảm thấy, có lẽ Tần Vọng cũng giống như Tần Thương Văn, chỉ coi con gái mình như một món đồ chơi, chơi chán rồi sẽ tùy ý làm tổn thương...

Cậu tắt điện thoại, đưa ra một quyết định.

Sáng sớm hôm sau, Phó Ngọc Ninh thức dậy, trên bàn có để sẵn bữa sáng, không nhìn thấy Ôn Chân.

Điện thoại nhận được một tin nhắn.

- Hôm nay bố có chút việc, buổi trưa có thể không về.

Phó Ngọc Ninh tưởng cậu đi làm thêm giờ, gửi một biểu tượng cảm xúc "OK" rồi bắt đầu ăn sáng.

Biểu tượng cảm xúc đó là một bé gái tết hai bím tóc nhỏ, Ôn Chân cảm thấy cô bé rất giống Ninh Ninh lúc nhỏ, mỗi lần nhìn thấy trong lòng đều mềm mại, nhưng giờ phút này, Ôn Chân cau mày, đầy lo lắng.

Bóng cây bên ngoài lướt qua nhanh chóng, Ôn Chân ngồi trên xe taxi, đang đi đến trường đua ngựa phía Bắc.

Cậu muốn đến đó gặp Tần Vọng.

Ôn Chân được một người đàn ông mặc đồ rằn ri dẫn vào.

Nhìn ra xa là một đồng cỏ trải dài vô tận, bên trái cậu là một ngôi nhà kiểu biệt thự.

Người đàn ông mặc đồ rằn ri nói với cậu, đây là trường đua ngựa tư nhân của người đàn ông, ngôi nhà đó chuyên dùng để nuôi ngựa.

Thảo nào hôm đó cậu đi theo con gái đến đây, lại vừa hay gặp người đàn ông... Nghĩ đến đây, Ôn Chân lại run rẩy.

Đợi Ôn Chân quan sát xong môi trường của trường đua ngựa, người đàn ông lại dẫn cậu vào chuồng ngựa.

Bên trong toàn bộ đều bằng gỗ, chia thành hai dãy, mỗi dãy đều được ngăn cách thành mấy không gian rộng rãi, có khoảng mười con ngựa.

Trong đó có một con màu hạt dẻ, dưới đầu có đốm trắng, cao gần bằng con gái cậu.

Còn có một con ngựa con, đang rúc dưới bụng ngựa trắng bú sữa.

Hai người đàn ông cầm cỏ khô đi vào, chắc là muốn cho chúng ăn.

Ôn Chân biết ngựa là động vật hiền lành và trung thành, cậu không sợ chúng, thậm chí còn nảy sinh tình cảm yêu mến với con ngựa con vẫn còn đang bú sữa, nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ lấy hết can đảm sờ chúng, nhưng bây giờ... Ôn Chân vội vàng quan sát xong liền đi theo người đàn ông mặc đồ rằn ri lên tầng hai của chuồng ngựa...

Người đàn ông mặc đồ rằn ri dừng lại trước cửa gỗ.

"Tần tiên sinh đang đợi anh ở bên trong..."

Ôn Chân đứng đó, run rẩy đẩy cửa ra.

Căn phòng tối tăm, hầu hết đồ đạc bên trong cũng có màu đỏ sẫm, trong không gian thiếu ánh sáng tạo thành một mảng đen kịt, giống như dã thú đang ẩn nấp, người đàn ông mà Ôn Chân muốn gặp đang đứng trước cửa sổ có nguồn sáng duy nhất.

Hắn dựa vào cửa sổ, dáng người vẫn cao ngất, ánh sáng bị che khuất phác họa bờ vai và cổ rắn chắc cùng cánh tay cơ bắp cuồn cuộn...

Đôi mắt trũng sâu trong hốc mắt, càng thêm sâu thẳm, càng thêm sắc bén, giống như đang săn mồi, khóa chặt lấy Ôn Chân.