Sau Một Đêm Đã Mang Thai Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 19

“Thưa anh, hẹn hò với bạn gái à? Mua một bó hoa đi.”

Nhân viên mang theo khẩn cầu, chàng thanh niên không giỏi từ chối trong tay nhanh chóng có thêm một bó hoa tulip bán chạy nhất trong cửa hàng của họ.

Tầng cao tòa nhà tập đoàn Tần Thị, Tần Vọng chăm chú nhìn bản phương án mà cấp dưới trình lên.

Hắn ngồi ở ghế chủ tọa, hai bên trái phải là những nguyên lão của tập đoàn, mọi người ngồi nghiêm chỉnh, quan sát sắc mặt Tần Vọng.

Mãi đến khi Tần Vọng ra lệnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bảy giờ cuộc họp kết thúc.

Lộ Minh Viễn đứng ở cửa: “Vừa nãy Tần phu nhân gọi điện thoại đến, nói ngài tiện đường đón Tần Bảo Chương về luôn.”

Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của bố bọn họ.

“Triệu Trình đâu?” Tần Vọng hỏi.

“Đang theo dõi luật sư xử lý tranh chấp nhân viên gần đây.”

“Hay là tôi lái xe đưa ngài đi?”

Tần Vọng mặc áo khoác, chỉnh lại cổ áo: “Không cần.”

“Mọi người cũng về đi.”

Tần Vọng đi thang máy dành cho lãnh đạo cấp cao xuống tầng hầm để xe, đèn xe Cullinan nhấp nháy.

Tần Vọng khởi động xe, lái đến trường trung học số 7 Kính.

Tần Bảo Chương trèo lên xe: “Chú út, cho cháu mượn điện thoại của chú một chút, cháu gọi điện cho mẹ cháu.”

“Của cậu đâu?” Tần Vọng quay đầu xe.

“Cháu đi học không mang theo điện thoại.”

“Cậu nghĩ tôi sẽ tin à.” Tần Vọng hừ lạnh một tiếng.

“Ninh Ninh buổi tối ngủ không được, cháu đưa điện thoại cho con bé chơi rồi.”

Khuôn mặt tái nhợt lo lắng thoáng qua trong đầu.

Tần Vọng trầm giọng: “Bản thân cậu không học hành đàng hoàng, đừng làm lỡ dở người khác.”

“Sau này dẫn người ta ra ngoài chơi, phải để bố mẹ người ta biết. Nếu còn như lần trước, Tần Bảo Chương, tôi không tha cho cậu.”

Mắng cậu ta xong, Tần Vọng đưa điện thoại của mình cho cậu ta.

Tần Bảo Chương gọi điện cho Tần phu nhân xong, xe vừa lúc đi ngang qua trung tâm thương mại gần trường học.

“Chú út, dừng lại, dừng lại!”

“Cháu muốn xuống mua chút đồ ngọt.”

Trong trung tâm thương mại có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, món bánh nhân nho khô bên trong Tần Bảo Chương và Phó Ngọc Ninh đều rất thích ăn.

Thời gian vẫn còn kịp, Tần Vọng tìm một chỗ đậu xe, Tần Bảo Chương xuống xe đi được một nửa lại quay lại: “Cháu không có tiền…”

Tần Vọng xuống xe đi thanh toán cho cậu ta.

Tối rồi, hơi đông người, Tần Bảo Chương xếp hàng, Tần Vọng cúi đầu xử lý công việc.

Tần Bảo Chương nhàm chán, mắt nhìn lung tung trong trung tâm thương mại, ánh mắt đột nhiên tập trung vào một nhà hàng Quảng Đông đối diện tiệm đồ ngọt.

Cậu ta nhìn thấy cô giáo tiếng Anh của mình trước.

Bên cạnh cô giáo tiếng Anh còn có một người đàn ông.

“Chú út, cháu nhìn thấy bố của Ninh Ninh rồi.”

“Chú ấy hình như đang hẹn hò với cô giáo tiếng Anh của chúng cháu, còn tặng hoa cho cô giáo tiếng Anh nữa.”

Tần Vọng ngẩng đầu lên.

Người đàn ông gầy yếu cách đó không xa cầm một bó hoa tulip, có chút căng thẳng tặng cho người phụ nữ mặc váy bên cạnh.

Người phụ nữ nhận lấy, mỉm cười với anh ta, khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông ửng lên một vệt đỏ.

Sau đó hai người cùng nhau đi vào nhà hàng.

“Chú út, chú út…”

Đến lượt Tần Bảo Chương thanh toán, Tần Bảo Chương gọi Tần Vọng mấy tiếng.

Trên đường về, Tần Bảo Chương xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào cửa xe: “Rốt cuộc Ninh Ninh có thích cháu không nhỉ?”

“Lần trước con bé biết cháu không ăn sáng, đặc biệt đưa bữa sáng của mình cho cháu, chắc là thích cháu.”