Vô số ánh mắt như những mũi tên nhắm thẳng vào vai và lưng cô, không rõ chứa đựng bao nhiêu cảm xúc phức tạp.
Đám đông từng vây quanh Hiếu Tuỳ Sâm giờ bị hắn đẩy ra, chuyển sang dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hi Hoà. Số người hiếu kỳ kéo đến ngày một đông hơn.
Hi Hoà cứng đờ tại chỗ, theo bản năng lùi lại nửa bước, cảm giác như một kẻ vô tội bất ngờ bị lôi lên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ, chỉ muốn chạy trốn khỏi sự soi xét khắc nghiệt của "khán giả".
Sao lại thế này? Rõ ràng chuyện này đâu có liên quan đến cô đâu… đúng không?
Hiếu Tuỳ Sâm nhìn cô gái quê mùa trước mặt, dáng vẻ quê mùa của cô khiến hắn bực bội. Chiếc kính gọng đen cồng kềnh như núi đè lên khuôn mặt trắng bệch vì thiếu sức sống, mái tóc rối buộc lỏng lẻo hai bên. Cậu nhíu mày, bật ra một tiếng "chậc" đầy khó chịu rồi thô lỗ nhét cả bó hoa hồng vào tay cô: "Cầm lấy!"
Tầm nhìn của Hi Hoà lập tức bị bó hoa hồng tươi che kín, não bộ tạm thời ngừng hoạt động. Cảm giác nguy hiểm bất chợt dâng lên, cô theo bản năng muốn chỉnh lại kính. Chiếc kính vẫn yên vị trên sống mũi nhắc nhở cô rằng nó vẫn chưa bị rơi.
"Đợi đã… Hình như ngài nhầm người rồi…" Hi Hoà cố hít một hơi sâu để trấn tĩnh, mở lời đầy khó khăn.
Nhưng thần kinh nhạy bén của cô ngay lập tức nhận ra bó hoa hồng này sẽ mang đến nguy cơ lớn hơn cả việc bị P4 ghi hận. Cô lập tức muốn trả lại thứ rắc rối đỏ thẫm này.
Hi Hoà không quan tâm lắm đến chuyện bị người khác ác ý nhắm vào, nhưng cô tuyệt đối không muốn trở thành tâm điểm chú ý.
Thay vì làm "người may mắn" được đại thiếu gia tặng hoa trước mặt bao người, điều cô mong mỏi bây giờ chỉ là một không gian yên tĩnh, nơi mà cô có thể thoải mái hít thở và tận hưởng chút bình yên riêng mình.
Nhưng khi Hi Hoà nhanh tay đẩy chồng tài liệu sang bên, định trả lại bó hoa thì Hiếu Tuỳ Sâm đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Như là hắn cảm thấy việc tặng hoa cho ai đó giữa đám đông là chuyện mất mặt vậy.
Hi Hoà ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sau lưng cô, đài phun nước bạc đang nhảy múa theo điệu nhạc, tiếng chuông nhà nguyện vang lên đúng giờ. Những cánh hoa đào phất phơ theo gió xuân, rơi xuống tấm thảm đỏ trải dài trên mặt đất.
Cảnh tượng sẽ lãng mạn đến mức khó tin… nếu nhân vật chính không phải cô.
Hiếu Tuỳ Sâm vừa biến mất, những ánh mắt vốn đã chẳng che giấu giờ càng thêm lộ liễu như những mũi dao ghim chặt vào Hi Hoà. Tiếng xì xào bàn tán lập tức tràn ngập quảng trường đài phun nước.
"Trời đất ơi! Mưa đỏ từ trên trời rơi xuống hay sao mà thiếu gia Hiếu lại tặng hoa hồng cho con gái chứ?!"