"Tôi… tôi đến để đánh thầy!" Ôn Lâm Ngọc đáp, rồi bổ sung thêm một câu: "Xin lỗi, tôi cũng không muốn vậy."
Tiết Hứa ngẩn người một chút, rồi bật cười thành tiếng, hắn ta chưa bao giờ gặp phải người tìm phiền phức mà lại không có khí thế như vậy, nhưng nếu đã chủ động đến tìm mình, thì hắn ta cũng không khách sáo nữa.
Thậm chí hắn ta còn làm một động tác mời về phía Ôn Lâm Ngọc.
Dù sao Ôn Lâm Ngọc cũng không phải là Cổ Trì, cậu chỉ vừa học sơ qua về linh lực trước khi vào lớp, cậu không biết cách điều động tu vi cũng như các chiêu thức, chỉ là một cách rất lạ lẫm vung một cú đấm về phía Tiết Hứa, cú đấm này vì cậu không biết nên đánh mạnh hay nhẹ, nên vung rất nhẹ.
Tiết Hứa dễ dàng đỡ được cú đấm, trên mặt cũng không còn giấu được vẻ khinh bỉ, vừa định nói gì đó thì hắn ta cảm nhận được một luồng linh lực khác trong cú đấm của Ôn Lâm Ngọc, đôi mắt hắn ta lóe lên một ánh sáng kinh người: "Thiên linh căn! Cậu lại là Thiên linh căn!"
Chỉ trong một khoảnh khắc, vẻ mặt hắn ta đã thay đổi, không còn là người thầy tao nhã, mà trở thành một ác quỷ đầy tham lam và điên cuồng, hắn ta siết chặt lấy tay Ôn Lâm Ngọc: "Đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn!"
Làn khí đen mảnh như sợi tơ nhanh chóng bao phủ lấy Ôn Lâm Ngọc, uốn lượn như lưỡi rắn, không khí xung quanh tỏa ra mùi tanh tưởi, bầu trời trong khu rừng nhỏ này cũng trở nên tối tăm.
Đây là một kết giới, vừa ngăn cản con mồi chạy trốn, lại có thể tạm thời che khuất thế giới bên ngoài.
[Ôi đệt, sao con hàng này lại là một tà tu vậy!] 998 hoảng hốt, ban đầu nó đã không thể nhìn nổi cách chiến đấu của kí chủ, ai ngờ cái tên Tiết Hứa này cũng không đơn giản, nó vội vã nói. [Đi mau! Nếu không gϊếŧ hắn ta thì có khi cậu thực sự sẽ chết đấy!]
“Tiểu Thống, tôi không nhúc nhích được.” Ôn Lâm Ngọc cũng hoảng sợ, muốn rút tay lại nhưng phát hiện cơ thể mình đã không thể cử động, trong khi trên mặt Tiết Hứa ở trước mặt đã xuất hiện rất nhiều hoa văn kỳ lạ, đôi mắt hắn ta đỏ như máu.
Có thứ gì đó đang bị hút đi, giống như máu, nhưng lại có vẻ là thứ quan trọng hơn cả máu.
998 sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên: [Nhanh kháng cự đi! Thằng này đang hút linh hồn của cậu đấy! Nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu thật sự sẽ chết mất! Mẹ ơi, lần này tôi thật sự nói sai rồi, phản diện mà lại chết trong tay một tên qua đường nhỏ như vậy, sao mà tệ hơn cả vòng trước nữa! Ôi ôi ôi, tôi còn là người kéo cậu đến đây, nếu cậu chết, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.]
[Đã bảo cậu đừng có động tay động chân mà, sao lại đi tấn công đại ma vương chứ! Aaa...]
[Xong rồi xong rồi, lần này thật sự xong rồi, sao cậu lại vô dụng thế này!]
"Im miệng!" Đột nhiên, một âm thanh rõ ràng truyền vào tai Ôn Lâm Ngọc và 998.
Ý thức bắt đầu mơ hồ của Ôn Lâm Ngọc tỉnh táo lại một chút, trong khi 998 thì hoàn toàn cứng đờ, chưa kịp quỳ xuống, nó đã bị một luồng gió quật lên trời, chỉ trong chớp mắt đã trở thành một chấm nhỏ trên bầu trời.
Người đó nói: "Ồn muốn chết."
Rồi lại nói với Ôn Lâm Ngọc: "Con gà kia nói đúng đấy, sao cậu lại vô dụng như vậy?"
Nói xong, không đợi Ôn Lâm Ngọc trả lời, Ôn Lâm Ngọc đã cảm thấy một bàn tay vô hình phủ lên tay mình, đôi tay vốn bị siết chặt và kiềm chế, ngay lập tức được tự do, rồi ngón tay cậu cong lại thành vuốt, nhanh như bản năng, nhanh đến mức không thể nhìn rõ.
Khi Ôn Lâm Ngọc hoàn hồn lại, tay cậu đã xuyên thủng ổ bụng của Tiết Hứa, trong tay nắm một viên ngọc vàng nhuốm máu, cậu chỉ lướt qua một cái, rồi hai ngón tay đã nghiền nát viên ngọc đó.
"Phản diện là phải như thế này, hiểu không?" Người đó nói. “Lạnh lùng tàn nhẫn, một kích tất sát."
"Giờ, nói cho hắn ta biết, ai mới là kẻ muốn chết."
Đầu óc Ôn Lâm Ngọc vẫn mơ hồ, run rẩy nói với Tiết Hứa đang ngã xuống đất, ôm bụng nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin nổi: "Thầy... thầy mới là kẻ muốn chết."