Sau khi dọn dẹp xong, tấm thẻ được đeo lại trên cổ thú con. Nữ thú nhân còn lại cầm cuốn danh sách, lật đến trang cuối ghi vào hai chữ “Dự Bạch,” tuổi 15 ngày.
Mục thân thuộc phía sau được ghi là “Không.”
Dự Bạch, giờ đã có tên, lật mình bò dậy, muốn cào vào chậu nước ấm bên chân nữ thú nhân.
Nữ thú nhân ngăn lại, nó liền liếʍ liếʍ móng vuốt, cọ vào bàn tay cô để cảm nhận hơi nước còn đọng.
“Có phải đói bụng rồi không?” Nữ thú nhân bế nó ra khỏi phòng, đi về phía nhà bếp: “Đừng vội.”
Gần đến trưa, theo quy định, Dự Bạch đáng ra phải ra sân, ăn trưa cùng các thú con khác.
Nhưng vì nó mới đến, nữ thú nhân sợ nó không tranh nổi thức ăn với những thú con khác nên định cho ăn riêng trước.
Cô vào bếp, hâm nóng một phần cháo trứng sữa, rắc thêm chút thịt băm, rồi chuẩn bị một bát nước ấm.
Hai chiếc bát nhỏ được đặt lên bàn, nữ thú nhân cũng đặt Dự Bạch lên đó.
Dự Bạch từ sớm đã ngửi thấy mùi thơm, hưng phấn chạy vòng quanh bát, cái mũi khẽ hít hà mùi cháo trứng sữa.
Nó không ăn ngay mà quay lại, cọ cọ vào mu bàn tay nữ thú nhân, tỏ vẻ thân thiết.
Nữ thú nhân không nhịn được cười, xoa đầu Dự Bạch: “Ngoan quá.”
Lúc này Dự Bạch mới quay lại chỗ cái bát, cúi đầu ăn ngon lành.
Trong bếp không có loài thú nào khác, nữ thú nhân kiên nhẫn đứng đợi, bỗng một cái đầu lén thò vào từ cửa.
Đó là một thú con thuộc giống lợn rừng đen, nó định lén vào bếp kiếm chút đồ ăn, nhưng bất ngờ nhìn thấy nữ thú nhân đang đứng trước bàn.
Nó lập tức rụt đầu lại, nhận ra nữ thú nhân hình như không chú ý đến mình.
Thú con lợn rừng lại thò đầu vào lần nữa, lần này nó nhìn thấy không chỉ nữ thú nhân, mà còn có một bóng dáng nhỏ xíu khác.
Trên bàn còn có một thú con toàn thân trắng như tuyết, đang vùi đầu vào bát ăn thức ăn bên trong.
Thú con lợn rừng tiến lên một bước, ngẩng đầu ngửi trong không khí.
Đúng là mùi cháo trứng sữa… Đây là món chỉ được làm mỗi tuần một lần trong bếp, dành để thưởng cho ba thú con đứng đầu, không phải ai cũng có phần.
Hôm nay cũng không phải ngày nấu món cháo trứng sữa. Thú con này là ai, tại sao lại được đãi ngộ khác biệt như vậy?
Thú con lợn rừng chưa từng gặp Dự Bạch, cũng không biết chuyện xảy ra vào buổi sáng. Nó đứng xa xa nhìn chằm chằm bát cháo trên bàn với ánh mắt thèm thuồng, liên tục nuốt nước miếng, cái đuôi ngắn cong cong không ngừng ve vẩy.
Nhưng nó không dám bước vào, bởi thú con vốn bị cấm tự ý vào bếp.
Nó lưu luyến nhìn bát cháo một lần cuối, sau đó quay người chạy ra sân.
Dự Bạch ăn hết sạch một bát cháo trứng sữa, lại uống nửa bát nước, sau đó ngồi xổm trên bàn đánh một cái ợ nhỏ.
Nữ thú nhân lấy khăn sạch lau miệng cho nó, rồi ôm nó lên: “Chúng ta đi ngủ trưa trước, được không?”
Đợi đến khi các thú con khác ăn trưa xong, buổi chiều ra sân chơi, cô sẽ đưa Dự Bạch qua đó.
Ánh mắt Dự Bạch mơ màng, không rõ có hiểu hay không, nhưng theo bản năng nó đáp lại: “Ngao u…”
Đến buổi chiều, sau khi giờ ngủ trưa kết thúc, một con gấu lông xù trưởng thành đứng giữa sân hét lớn: “Tập hợp!”