Xuyên Qua Tinh Tế, Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 5: Lãnh Khang Bình

“A Nam mau tới đây, chỉ còn chờ mình cháu thôi đó, Tôn Toàn, chào anh đi.” Một người trung niên đầu trọc trong sáu người liền lên tiếng chào hỏi với An Ninh trước, sau đó liền kêu đứa bé bên cạnh.

“Chào anh trai.”, thằng nhóc có chút ngượng ngùng chào An Ninh một tiếng, sau đó nép mình ở phía cha mình.

Anh trai này xinh đẹp giống như một chị gái vậy.

Nam giới trong tinh tế có ấn tượng khắc sâu với nữ giới là tóc dài thẳng, khuôn mặt xinh đẹp, váy công chúa, giày cao gót, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở dã ngoại…

Nhìn kiểu tóc, cách ăn mặt cùng việc bây giờ An Ninh một mình ở dã ngoại, cho dù trước ngực có hơi nhô lên thì những người đàn ông này cũng không cho rằng cô là con gái, chỉ coi cô là một thanh niên bình thường.

“Chào em trai, chú Tôn, con trai chú đã thành công thức tỉnh rồi sao?” An Ninh cười cười, đi đến trước mặt trung niên trọc đầu được gọi là chú Tôn, cũng thuận tiện giơ tay chào hỏi với những người còn lại.

“Uống hai bình thuốc thức tỉnh mới có thể thức tỉnh thành công, giá trị tiềm lực B, dị năng hệ mộc.”

“Chúc mừng chú Tôn.”

Chú Tôn này tên là Tôn Kiên, là một người bình thường, phải nói là một đại gia tộc của bọn họ đều là người bình thường.

Lần này kêu gọi toàn tộc, tốn 400 vạn tinh tệ mua hai bình thuốc thức tỉnh, cũng may đứa trẻ Tôn Toàn tranh đua, thức tỉnh thành công.

Người đã đến đông đủ cho nên mọi người liền xuất phát đi ra ngoài khu an toàn, trên đường đi Tôn Kiên dẫn An Ninh đến chỗ người mới tiến nhập tổ đội kia.

“Cậu Lãnh, đây chính là người may mắn nhất trong mấy người chúng tôi, rất nhiều lần có thể hái được thực vật năng lượng.” Tôn Kiên nói xong liền vỗ vỗ bả vai An Ninh, tiếp theo liền giới thiệu người kia cho An Ninh.

“A Nam, cậu Lãnh kia chính là cuồng chiến sĩ cấp bốn, lần này tới đây là để tìm đồng đội, nếu có thể tiến vào chiến đội sau này rất có tương lai.”

An Ninh nhìn Tôn Kiên đang đưa mắt ra hiệu với mình, cô cũng chỉ có thể căng da đầu cười một cái với sườn mặt cậu Lãnh bên kia.

Mà Lãnh Khang Bình đã sớm không tiếng động mà đánh giá An Ninh, cảm thấy người thanh niên này có chút kỳ lạ.

Hắn gật đầu với An Ninh: “Chào cậu, tôi tên là Lãng Khang Bình.”

“Ha ha, chào anh, tôi tên là Thừa Nam.”

Thừa Nam? Lãng Khang Bình liếc mắt nhìn An Ninh một cái.

Chắc chắn là tên giả.

Tuy rằng số lượng nam giới trong tinh tế rất nhiều cũng có thể coi là thừa, nhưng chắc chắn sẽ không có cha mẹ nào đặt tên con là Thừa Nam.

An Ninh lại không nghĩ tới cái tên bên ngoài ở kiếp trước của cô lại bị người khác xuyên tạc thành như thế này.