Tinh lịch năm 5891, gia tộc Gibson, khu phía Đông, toà nhà số 2.
“Honey à, em đừng có đi đi lại nữa, sàn nhà sắp bị em dẫm thủng rồi.”
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, nhìn hơn 30 tuổi, trên cầu vai có huy hiệu màu bạc, đang bất đắc dĩ mà nhắc nhỏ người yêu đang đi tới đi lui ở trong phòng.
Đó là một người đàn ông có thân thể rắn chắc, số tuổi không khác người đàn ông mới lên tiếng kia, người này tên là Sinier Quincy.
Sinier cắm hai tay vào trong túi của chiếc tạp dề màu hồng nhạt, có hơi trách cứ mà nhìn về phía Wood Kyle đang ngồi trên ghế sô pha.
“Wood, Ninh đã một mình đi ra ngoài.” Sinier giơ tay nhìn máy truyền tin trên cổ tay, “4 giờ 23 phút, sao anh có thể bình tĩnh được như vậy chứ?”
“Sinier, Ninh Ninh không phải là lần đầu tiên đi ra ngoài một mình, con bé biết chừng mực, nhất định sẽ trở về trước 5 giờ.”, Wood đứng dậy ôm lấy bả vai của Sinier, hai người lại ngồi trên sô pha.
“Với lại, những người đi cùng Ninh Ninh chúng ta cũng đã điều tra qua, yên tâm đi.”
Đột nhiên Sinier kích động đứng lên, “Yên tâm? Làm sao có thể yên tâm được chứ, Ninh đã đến kỳ thức tỉnh rồi, lúc nào cũng sẽ có khả năng thức tỉnh, chúng ta còn chưa chọn một người chồng tốt cho con bé nữa.”
“Lỡ như khi Ninh đi ngoài một mình xảy ra vấn đề, phải làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ bị tinh minh cướp đi thân phận cha của con bé thì sao…”
Wood nhìn Sinier đi qua đi lại trước mặt mình, xoa xoa nếp nhăn giữa chân mày, trong khoảng thời này không có đủ đồ ăn năng lượng, lại bị ảnh hưởng bởi đặc tính Cuồng Bạo.
Vào lúc hắn đang muốn khuyên bảo thêm thì lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Người bên ngoài còn chưa đi vào thì Sinier nhanh chân chui vào phòng bếp, chỉ để lại mình Wood ở ngoài phòng khách.
“Ba lớn, ba nhỏ, con về rồi nè.” Âm thanh của thiếu nữ từ cửa truyền đến.
Sau đó liền nhìn thấy một thiếu nữ cao tầm 1 mét 65, đang mặc một bộ đồ lao động màu xanh, trên đầu còn đội một cái mũ của ngư dân, khuôn mặt tròn tròn cùng với một đôi mắt mèo to đi vào phòng khách.
“Về rồi sao, đi chơi có vui không?” Wood đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh mà nhìn xem con gái có bị thương hay không.
Sinier mở vòi nước trong phòng bếp ra, cũng ló cái đầu nhìn trộm con gái vừa mới trở về.
“Vui ạ.” An Ninh gỡ cái mũ ngư dân trên đầu mình xuống, lộ ra một đầu tóc ngắn hơi cong, vừa nhìn qua còn tưởng là một thiếu niên đẹp trai.
“Ba lớn, ba nhỏ đâu rồi? Con mua rất nhiều thực vật năng lượng, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa ngon.”
Nói xong, An Ninh lất trong vòng tay không gian ra một cái rổ lớn, bên trong tràn đầy các loại rau dại.
Nghe con gái nhắc tới mình, Sinier liền quay người tắt vòi nước, làm bộ đang bận rộn, cười đi ra: “Ninh về rồi hả, sao lại mua nhiều nguyên liệu nấu ăn thế?”
Hắn cúi đầu nhìn rau dại có năng lượng trung cấp trong rổ, đôi mắt có hơi ướŧ áŧ.
Ngay lập tức Sinier liền đều chỉ cảm xúc của mình, có chút đau lòng mà sờ sờ mái tóc hơi quăn của An Ninh, “Đi dạo phố thì nên mua mấy thứ mà con thích, ở nhà còn nguyên liệu nấu ăn.”
“Con biết rồi.” An Ninh vươn tay kéo lấy hai cánh tay của hai baba, lấy lòng nói: “Con nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn tươi mới liền muốn mua về.”
“Ba lớn, ba nhỏ, con đói bụng.” An Ninh nhanh chóng nói sang chuyện khác, không muốn nói đến chuyện rau năng lượng này nữa.
Wood cũng sờ cái đầu quăn của An Ninh: “Được, con về phòng tắm rửa thay quần áo đi, một lát nữa ăn cơm.”