Tổng Tài Nhặt Được Hải Mã Nhỏ

Chương 7

Edit: Trixie Lynn

Ban đầu, tổng tài chỉ nghĩ mình sẽ cứu người mình thích, nhưng rốt cuộc lại thành ra bị đối phương túm lấy cánh tay mà kéo lên khỏi mặt nước.

Hải mã nhỏ vớt được tổng tài đang sặc nước liền nhanh chóng lôi anh đến mép bể, đẩy anh lên bờ. Sau đó, cậu cũng nhảy lên, ngồi tựa vào bên cạnh tổng tài. Nhìn thấy tổng tài nhắm nghiền mắt, vẫn đau đớn ho sặc sụa, hải mã nhỏ nắm lấy vai anh, lay mạnh, vành mắt đỏ hoe đầy lo lắng.

Tại sao lại thành ra thế này!? Hải mã nhỏ nghĩ mãi mà không thể nào hiểu nổi.

Chuyện là tối qua, cậu đã xem chương trình [Ký sự về việc Hải Mã sinh sản]. Xem xong, cậu bỗng cảm thấy nhớ nhà đến phát sốt, liền nghĩ mình phải xuống nước ngủ một giấc thật sâu. Ai cũng biết rằng hải mã thường dùng đuôi cuốn lấy rong biển để ngủ. Dù bây giờ cậu đã hóa thành người, chỉ còn hai chân, không có đuôi, nhưng bản năng vẫn còn đó. Thế là cậu lấy rong biển buộc vào chân, cố gắng tái hiện lại cảm giác ấy.

Đã lâu rồi cậu mới có cảm giác ngủ thoải mái đến vậy. Khuôn mặt cậu tràn đầy sự anh tĩnh, không chỉ thế, trong giấc mơ, cậu thậm chí còn thấy tổng tài hóa thành nhân ngư, đang nhảy múa vì cậu dưới đáy biển, Nhưng không ngờ rằng, khi tỉnh dậy, trước mắt lại thực sự là tổng tài đang chìm trong nước.

Rõ ràng trước đây tiên sinh luôn từ chối bước chân vào bể tắm giải trí này, thế mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trong nước như vậy.

Tiên sinh… chẳng lẽ… trong lòng có điều gì khúc mắc sao!?

Hải mã nhỏ trợn tròn mắt, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng, rồi bỗng nhớ đến một chuyện.

Chẳng lẽ… là vì mình sao?! Tối qua, quản gia đã nói với cậu rằng, sau khi nhìn thấy thực đơn bữa tối được thay đổi đột xuất, sắc mặt của tiên sinh lập tức trở nên kỳ lạ.

Là vì chiều hôm qua mình đã ăn mất năm phần trong sáu phần pudding mà tiên sinh mua về sao? Lẽ nào hộp pudding đó là món quà tiên sinh định tặng cho ai đó?!

Không đúng… Hoặc có thể là vì tối qua mình đã càn quét sạch bách chỗ hải sản vừa được mua về! Đúng rồi, chắc chắn là vì chuyện đó! Tiên sinh không chịu nổi nên mới…

Hải mã nhỏ khẽ run lên, lòng đầy hối hận. Nhìn thấy tổng tài vẫn nằm im không nhúc nhích, cậu lập tức lao lên người tổng tài, hét toáng:

"Tiên sinh, đừng chết mà!! Nếu anh chết rồi thì em… Đúng rồi, em sẽ làm thuật ép tim hồi sinh của Hoa Đà!"

Dứt lời, hải mã nhỏ mạnh mẽ ấn một cái xuống ngực của tổng tài. Tổng tài lập tức "phụt" một tiếng, phun ra nước miếng, khàn giọng nói:

"Khụ khụ… Em ấn sai chỗ rồi, hải mã nhỏ. Với lại, tôi còn chưa chết đâu."

Anh liếc nhìn hải mã nhỏ đầy bất đắc dĩ. Chuyện gì thì chuyện, anh không muốn ngày mai tin tức tràn ngập các mặt báo với tiêu đề: "Tổng tài tập đoàn XX trượt chân chết đuối trong bồn tắm nhà mình."

Anh gượng dậy, điều chỉnh hơi thở, mở rộng cổ áo sơ mi, để lộ một phần xương quai xanh gợi cảm. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh liếc nhìn hải mã nhỏ, hỏi:

"Em không sao chứ?"

"Em không sao."

Nghe hải mã nhỏ đáp vậy, tổng tài mới nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cơn giận nhanh chóng dâng lên, anh nghiến răng nghiến lợi:

"Em… mẹ nó có biết vừa rồi em làm gì không?!!!"

Hải mã nhỏ tròn mắt, vẻ mặt vô tội, khẽ chọc ngón tay:

"A, em đang ngủ mà?"

Tổng tài ngẩn người, ngơ ngác lặp lại: "Ngủ… ngủ?!"