Dị Chủng

Chương 1.2: Thiên Tài Hay Kẻ Điên

Sự kiện tấn công khủng bố tại buổi công bố hệ thống điều tiết xã hội dữ liệu toàn diện, đã quét ngang bảng hotsearch mạng liên hành tinh với tốc độ bùng nổ.

Nhà nghiên cứu cấp S thiên tài, Luật Nhược bị ám sát.

Người đứng đầu Tập đoàn Ngân Dực, Chung Bách bị thương nặng ngoài ý muốn.

Tổ chức nhân quyền cực đoan, Quân Tự Do Tinh Tế tuyên bố chịu trách nhiệm cho vụ việc này.



Từng tin tức, điên cuồng bùng nổ.

Dưới thông báo chính thức có lượt xem cao nhất, một bình luận dài nhận được nhiều trả lời nhất:

“Tuy tổ chức khủng bố cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng, nghiêm trọng vi phạm đạo đức và quy chuẩn học thuật, vi phạm công ước nhân quyền thực hiện thí nghiệm xã hội, gây nên thảm họa Hắc Quang, khiến hàng chục ngàn người thiệt mạng… Đáng tiếc kẻ không xứng là nhà khoa học lại vẫn chưa chết nhỉ?”

Trả lời:

Đúng vậy, sao vẫn chưa chết nhỉ.

Chẳng bao lâu, các bình luận kiểu này đã nhanh chóng bị xóa khỏi tinh võng.



Phòng bệnh.

Khi Chung Bách tỉnh lại, điều đầu tiên anh nhìn thấy là cảnh Luật Nhược đang gõ bàn phím ánh sáng bên cạnh giường bệnh.

Mạng lưới ánh sáng màu xanh lam nhảy múa trên đôi mày tinh tế của Luật Nhược, vài sợi tóc bạc chưa buộc vào đuôi ngựa rủ bên chân mày cậu, con trỏ ánh lên trong mắt cậu. Ánh sáng trắng lạnh, mã hóa nhập vào nhanh chóng, khiến cậu trông như một bức tượng cẩm thạch ngay trung tâm dòng dữ liệu.

Trắng toát, lạnh lẽo.

Không chút cảm giác sinh mệnh.

Như mọi khi, không ngừng thí nghiệm lập mô hình, rồi lại đảo ngược mô hình.

Dữ liệu như dòng thác chảy qua đôi mắt thủy ngân của Luật Nhược, thậm chí siêu não cũng không thể sánh kịp tốc độ tính toán của cậu. Cậu hợp nhất thuật toán sinh hóa và thuật toán điện tử thành một, tạo nên thuật toán xã hội độc nhất của riêng “Luật Nhược.”

Bao gồm hết thảy tất cả mọi việc cậu cần xử lý, từ tài chính, đến quan hệ bạn trai…

Máy khay di chuyển, đưa ly nước ấm kèm viên thuốc giảm đau mạnh đến trước mặt Chung Bách. Nhiệt độ nước là 37.3° phù hợp nhất với cơ thể người, không cao hơn một độ, không thấp hơn một độ.

Thuốc giảm đau mạnh 2g, liều lượng phù hợp nhất cho thần kinh.

Vậy mà bản thân Luật Nhược đến cả đầu cũng không ngẩng.

Cậu cúi xuống kiểm tra một tổ dữ liệu mà Chung Bách xem không hiểu, hàng mi nhẹ rủ, bị ánh sáng lạnh của màn hình rọi đến trong suốt.

…Cậu sống trong dữ liệu.

Dù ở ngay gần thế này.

Vai phải ẩn ẩn đau nhức.

Chung Bách chống người dậy, dựa vào đầu giường, nhìn những đốm đốm chấm chấm ánh sáng xanh, in trên đầu ngón tay của Luật Nhược, biến thành từng con bươm bướm phát sáng mà anh không bao giờ có thể chạm tới.

Nhìn đồng hồ.

6:30 chiều.

Giờ làm việc cố định của Luật Nhược trong phòng thí nghiệm.

“Em… Sao lại ở đây?”

“Đội Vệ Binh Tự Do đã tấn công trạm tín hiệu, bộ xử lý giai đoạn một liên tục sụp đổ, viện nghiên cứu đang sửa chữa. Dữ liệu chưa thể truyền tới phòng thí nghiệm. Hai mô hình tổ vi sinh thái còn lại cần thêm nửa tiếng nữa, mới có thể tiến hành làm việc.” Luật Nhược không ngẩng đầu, không văn vẻ: “So với các thí nghiệm không quan trọng, việc thu thập dữ liệu then chốt quan trọng hơn.”

Quả nhiên là vậy.

Chung Bách nghĩ, không có gì bất ngờ.

Về mặt quan hệ xã hội, anh là bạn trai của Luật Nhược, đồng thời cũng là đối tượng thí nghiệm của cậu.

… Cung cấp dữ liệu cho cậu về hành vi phi lý tính của cá thể con người.

Đi ngược bản năng tự bảo vệ, liều mạng bảo vệ một người có được xem là hành vi phi lý tính không? Có.

Không chỉ là có, mà còn là dữ liệu quan trọng, then chốt.

Quan trọng, then chốt.

Mười đầu ngón tay Chung Bách đan vào nhau, không nhịn được có hơi muốn cười.

Có thể là do đã quá quen với việc theo đuổi người nào đó một cách vô vọng, cho nên mỗi lần Chung Bách đều có thể kinh ngạc mà phát hiện, vậy mà bản thân luôn có thể cảm thấy vui vẻ đối với những từ không có ý nghĩa gì đặc biệt với Luật Nhược.

Thời gian Chung Bách yên lặng có hơi lâu.

Luật Nhược vẫn luôn cúi đầu lập mô hình thí nghiệm, đột nhiên đứng dậy.

Áo khoác phòng thí nghiệm, dưới ánh đèn, càng thêm trắng lạnh.

Đầu ngón tay chàng thanh niên ấn lên cổ Chung Bách, rồi lại cúi người, vén mí mắt của anh, nhìn một chút, mạch đập tăng nhanh, hơi thở bất thường, nhịp tim bất thường... Luật Nhược định đi chuẩn bị thuốc mới.

Chung Bách gọi cậu lại: “Anh không sao. Chỉ là thấy không vui.”

“Anh không có không vui.”

Luật Nhược rũ mi nhìn anh, trần thuật.

Luật Nhược đã ghi lại mọi đặc điểm sinh mệnh của Chung Bách khi không vui, không có một tổ nào tương tự hiện tại.

Sau khi tỉnh lại, các đặc điểm sinh mệnh của Chung Bách, rõ ràng giống với lúc tâm trạng vui vẻ nhiều hơn.

Chung Bách: “...”

Anh thở dài, bất đắc dĩ: “A Nhược, em không thể dùng dữ liệu để đoán định cảm xúc.”

Trước khi bị phản bác, Chung Bách đan tay vào nhau, mỉm cười ôn hòa: “Con người có thể vui, vừa không vui, có thể sợ, vừa không sợ, có thể giận, vừa không giận. Mạch đập, hơi thở, nhịp tim đều có thể đo lường, nhưng cảm xúc thì không thể đo chính xác đến phần trăm.”

Chàng thanh niên đứng trong ánh đèn sợi đốt của bệnh viện, không hiểu gì.

“Anh là rất vui, cũng là không vui.”

Không ngoài dự đoán, đôi mắt như thủy ngân kia lặng lẽ nhìn anh.

Chung Bách kiên nhẫn nói: “Nhà khoa học Luật, em nên nói, bởi vì bạn trai em bị thương nên em mới ở đây.”

Giường bệnh trắng tinh.

Người nắm quyền trẻ tuổi cười dịu dàng, gần như dỗ dành.

“Đọc lại nghe xem, nhà nghiên cứu của anh, anh hứa, sẽ cho em thêm một tổ dữ liệu thí nghiệm mới."