Nhưng trước khi kịp đưa đũa đến, Lan Thanh đã tự mình tiến tới và ăn miếng mì.
"..." Trịnh Hoài tiếp tục ngẩn ngơ.
Trong đầu anh lặp lại hành động của Lan Thanh khi cậu đáp lời, cũng như cử chỉ của cậu khi tiến gần lại.
Hương thơm nhẹ nhàng của gỗ tuyết tùng lan tỏa trong không khí.
Trịnh Hoài không ngửi thấy bất kỳ mùi gì khác.
Đầu óc và ý thức của anh đều bị hương tuyết tùng lấn át.
Khi anh nhận thức được thì đã thấy Lan Thanh đang chăm chú ăn mì trên đùi mình.
Lan Thanh cảm nhận được sự mơ hồ của Trịnh Hoài, cậu khẽ nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Tranh thủ lúc Trịnh Hoài chưa phản ứng lại, bảo anh đút thêm hoặc chỉ cho ăn vài miếng, Lan Thanh vội vàng ăn thêm vài miếng nữa.
Suy nghĩ của anh lại bay xa. Thật ra... cậu đoán đúng, là Trịnh Hoài đã nấu mì, và anh không phủ nhận.
Mì ngon như vậy, lại là do Trịnh Hoài nấu.
Lan Thanh nhận ra điều này, đôi mắt cậu mở to hơn, không còn chú ý đến món mì bò yêu thích nữa mà vội vàng cầm lấy tay Trịnh Hoài.
Đôi tay to lớn của Trịnh Hoài bị Lan Thanh nắm chặt.
Trịnh Hoài chỉ thấy gương mặt chăm chú của Lan Thanh trước mắt.
Lan Thanh gần như nín thở.
Nhìn kỹ từng ngón tay của Trịnh Hoài, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người anh, khiến da đầu căng cứng, không dám nhúc nhích, sợ làm gián đoạn sự nghiêm túc của Lan Thanh.
"Anh bị bỏng rồi." Lan Thanh nhìn ngón tay trỏ hơi đỏ của Trịnh Hoài, nhíu mày.
Ngay cả Trịnh Hoài cũng không nhận ra, khi nấu ăn, vì quá lo lắng khi thấy các đầu bếp vây quanh Lan Thanh, anh đã vô tình làm bỏng mình.
Mì ăn liền là đồ chiên.
Trịnh Hoài từ nhỏ đã được nuông chiều, làm gì có kinh nghiệm nấu ăn.
Lan Thanh nhìn thấy lần đầu tiên họ nấu ăn, ai cũng cần đồ bảo hộ, chỉ có Trịnh Hoài là quyết tâm muốn làm gì đó cho cậu, không để ai khác can thiệp. Trịnh Hoài gọi cả một nhóm chuyên gia nhưng nhất quyết không để họ làm, chỉ muốn tự mình làm tất cả cho Lan Thanh.
Trịnh Hoài: "Anh không sao."
Nhưng Lan Thanh lại cất giọng nhỏ nhẹ, xen lẫn chút bướng bỉnh: "Thuốc trị bỏng ở đâu?"
Lan Thanh không muốn nghe những câu "Anh không sao" giả dối đó.
Đã bị bỏng rồi, làm sao mà không sao được!
"..." Trịnh Hoài cảm thấy như mình đang mơ.
"Thuốc... bỏng." Lan Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trịnh Hoài đang ngẩn người, nhấn mạnh từng chũ.
"..." Trịnh Hoài vẫn chưa hết bần thần.
Lan Thanh đành phải thỏa hiệp, cậu đứng dậy, nhìn quanh một vòng rồi đi về phía tivi.
Đúng như cậu nghĩ, hộp cứu thương được đặt ở đó.
Cậu biết chắc Trịnh Hoài sẽ để ở dưới kệ tivi.
Bởi trên bàn trà có đặt dao gọt trái cây.
Những nơi nguy hiểm, Trịnh Hoài luôn chuẩn bị sẵn đồ dùng cấp cứu, Lan Thanh đoán thuốc trị bỏng chắc chắn ở đây cũng là vì lí do này.
Lan Thanh cầm hộp cứu thương trở lại.
Cậu im lặng cầm bông tăm, khử trùng cho Trịnh Hoài: "Làm mọi thứ chỉ để nấu mì cho em thôi à?"
Lan Thanh sớm đã biết hôm nay Trịnh Hoài có gì đó không ổn, nhưng vì quá mệt nên cậu không nghĩ nhiều về chuyện này. Nếu biết trước, cậu đã ngăn Trịnh Hoài lại. Cậu không muốn Trịnh Hoài bị thương chỉ vì mình.
"Anh không muốn em ăn những thứ không an toàn ở bên ngoài." Trịnh Hoài luôn muốn dành cho Lan Thanh những điều tốt nhất.
"Anh không muốn em vì sự thỏa hiệp mà bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp đẽ." Nếu Lan Thanh không thể tận hưởng, Trịnh Hoài sẽ tạo ra tất cả cơ hội cho cậu.
Trịnh Hoài thực sự nghĩ vậy.
Anh thậm chí đã nghĩ mình sẽ không bị bỏng để Lan Thanh không lo lắng. Nhưng vừa nãy nhìn thấy Lan Thanh quá vội, anh không nhận ra mình đã bị bỏng.
Nếu biết trước, Trịnh Hoài sẽ giấu đi, không để Lan Thanh nhìn thấy.
Lan Thanh nhìn gương mặt lẩn tránh của Trịnh Hoài, khẽ thở dài, có chút bất lực.
Cậu im lặng bôi thuốc cho Trịnh Hoài, kéo một miếng băng cá nhân và cố ý dán chặt hơn một chút khi băng bó.
"Đói không?" Giọng nói của Lan Thanh vẫn còn chút giận dỗi.
Trịnh Hoài chưa kịp phản ứng thì thấy Lan Thanh múc một miếng trứng đưa về phía anh.
Thật là... Làm một bát mì mà chẳng biết làm cho mình.
Lan Thanh không biết phải nói gì với Trịnh Hoài.
Dù đang giận nhưng Trịnh Hoài lại ngập ngừng khi thấy Lan Thanh đưa trứng đến.
Anh đơ người khi cắn miếng trứng mà Lan Thanh đưa cho anh.
...
Lan Thanh đút cho anh.
Đôi đũa...
Lan Thanh cũng...
Trịnh Hoài cảm thấy mặt mình nóng lên.
Tần Chung và Khương Triết Viễn, cũng như đầu bếp Lý và các chuyên gia dinh dưỡng vừa nãy muốn tranh thủ giành lấy Lan Thanh, đều không có cơ hội được Lan Thanh đút cho.
Anh là người duy nhất.
Trịnh Hoài bất chợt nở nụ cười.
Lan Thanh đã được Trịnh Hoài đút cho ăn từng miếng trong bữa tối.
Trước đây, Lan Thanh chưa từng quá thân mật với Trịnh Hoài như vậy. Nhưng Trịnh Hoài thật sự quá tệ trong việc chăm sóc bản thân.
Nếu Lan Thanh không để ý, có lẽ Trịnh Hoài sẽ phải nhịn đói cả đêm.