Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 35

Họ không ngờ rằng trong nhà Trịnh Hoài lại có một cậu bé giúp việc nhỏ tuổi như vậy.

Cậu thiếu niên tội nghiệp trông có vẻ còn trẻ, gầy gò. Với vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng cậu là một học sinh chăm chỉ.

Nhìn dáng vẻ ngây ngô, giọng nói còn hơi ngái ngủ của Lan Thanh, họ đoán cậu đã học hành quá nhiều đến mức kiệt sức, nghĩ rằng khi Trịnh Hoài không có ở nhà, cậu đã tranh thủ nghỉ ngơi. Nhưng ai ngờ hôm nay Trịnh Hoài đột ngột trở về.

Nghĩ đến đây, tất cả những người làm việc dưới quyền Trịnh Hoài đều đồng lòng kéo Lan Thanh sang một góc, định giấu cậu đi.

Họ tuyệt đối không thể để Lan Thanh gặp Trịnh Hoài.

Dù sao thì đây là lần đầu tiên Trịnh Hoài tự tay làm nhiều việc như vậy, không ai biết anh sẽ phản ứng ra sao nếu gặp phải điều gì không vừa ý, và liệu có giữ được tâm trạng tốt như ban đầu hay không.

Đặc biệt là đối với cậu thiếu niên xinh xắn đơn thuần này, nếu Trịnh Hoài mắng cậu khóc, chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Vì vậy, trước khi Lan Thanh kịp phản ứng, cậu đã bị một hàng đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng kéo vào góc khuất.

"Đừng ra ngoài." Đầu bếp Lý cảnh báo: "Tốt nhất đừng để cậu chủ Trịnh Hoài nhìn thấy cậu."

Lan Thanh chưa kịp hiểu, chỉ thấy họ không để cậu có cơ hội hỏi han đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Đứng trong góc, Lan Thanh có chút bối rối, đôi tay gầy guộc vô thức nắm lấy vạt áo. Cơn choáng nhẹ trong đầu vẫn chưa tan đi thì cậu nghe thấy tiếng bát đĩa được đặt trên bàn trong phòng ăn.

Trịnh Hoài thậm chí không để người khác giúp việc bày biện dụng cụ ăn uống.

Nhớ lại vẻ mặt rạng rỡ của Lan Thanh khi Giang Triết Viễn đưa bát mì cho cậu, Trịnh Hoài lại cảm thấy bực bội trong lòng.

Cảm xúc trong l*иg ngực dần dâng lên, hình ảnh Lan Thanh đứng trước mặt anh, nhưng nụ cười và niềm vui lại chỉ dành cho Giang Triết Viễn, điều đó càng làm anh thêm phiền muộn.

Anh lặng lẽ bày bát đĩa lên bàn.

Phòng ăn liền kề với bếp mở, hương thơm của mì gói lan tỏa, Trịnh Hoài nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, rất tập trung vào việc sắp xếp các vật dụng trên bàn ăn.

Chỉ khi mọi thứ đều hoàn hảo, sắc mặt anh mới dịu lại đôi chút.

Anh quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt căng thẳng của mọi người đang nhìn mình: "Không sao, các người có thể rời đi."

"Vâng." Sáu người đồng thanh trả lời, nhưng ánh mắt họ vô thức liếc về phía góc mà họ vừa giấu Lan Thanh.

Họ vẫn chưa nhận ra, trong đầu họ chỉ nghĩ đến việc mình đã thoát khỏi tình huống căng thẳng, và không khỏi xót xa khi nghĩ liệu Lan Thanh có bị Trịnh Hoài mắng đến khóc không.

Nhưng ngay khi họ quay đầu-

Họ đã chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Hoài đang nhìn họ chằm chằm.

Cả người họ lạnh toát.

Mọi người bước chân thật nhanh ra khỏi cửa.

Họ không thể chờ đợi lâu hơn nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu ở lại.

Phải rất vất vả họ mới có thể vào làm việc tại nhà họ Trịnh. Dù chỉ phụ trách việc ăn uống cho Trịnh Hoài nhưng đãi ngộ tốt hơn nhiều so với các công việc khác ở thành phố Vân Cảng.

Họ không muốn mạo hiểm mất việc hay trở thành trò cười.

Càng không muốn bị nhà họ Trịnh ghét bỏ, điều này có thể ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của họ trong ngành sau này.

Họ nhanh chóng chào tạm biệt Trịnh Hoài, và dù đã ra khỏi cửa, vẫn vô thức tăng tốc như sợ rằng nếu đi chậm hơn, Trịnh Hoài sẽ thay đổi ý định và đuổi họ ra khỏi nhà.

Nhưng trong tâm trí của họ, hình ảnh đôi mắt ửng đỏ của cậu thiếu niên tội nghiệp vẫn không ngừng ám ảnh.

Đầu bếp Lý không kìm được mà cắn môi.

Ông ấy vốn thích giúp đỡ các trẻ em mồ côi, và mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ ngoan ngoãn, sạch sẽ bị bắt nạt, ông ấy không thể nào chịu nổi.

Đứa trẻ đó trông giống như những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa ở cô nhi viện, không hề hay biết rằng mình sắp phải đối mặt với một nguy cơ lớn.

Ngược lại, ông ấy - một người đã già, lại không có đủ can đảm để bảo vệ đứa trẻ.

Đầu bếp Lý dừng chân tại chỗ, những người khác thấy vậy cũng dừng lại theo.

Chuyên gia dinh dưỡng Trương do dự một chút, dù không dám nghĩ nhiều nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Ông không định...?"

Đầu bếp Lý chạm vào túi áo của mình, ngây ngốc cười khổ: "Tôi quên chìa khóa ở chỗ cậu chủ rồi, cô cứ đi trước đi."

Chuyên gia dinh dưỡng Trương muốn ngăn lại: "Khoan đã…"

Nhưng bóng lưng của đầu bếp Lý không hề dừng lại.

Mọi người còn lại chỉ biết đứng nhìn đầy bối rối.

-

Lan Thanh bị Trịnh Hoài phát hiện khi đang trốn trong góc.

Khi bị Trịnh Hoài phát hiện, ánh mắt ngây ngô của Lan Thanh vừa chạm phải ánh mắt của anh.

Trước khi kịp nói gì, giọng nói dịu dàng của Trịnh Hoài đã vang lên bên tai: "Em có bị dọa không?"

Lan Thanh lắc đầu, cậu không hiểu tại sao Trịnh Hoài lại nói như vậy.