Tần Chung càng nghĩ càng giận, cậu ta cầm lấy cây chổi lau nhà trong đống dụng cụ vệ sinh rồi chạy vụt tới, "bốp" một tiếng, đập mạnh xuống người đàn ông đang dựa sát vào Lan Thanh.
"Cái thứ gì đây? Mày dám bắt nạt A Thanh của bọn tao hả? Mày nghĩ tao chết rồi chắc?" Tần Chung chống hông, giọng lớn đến mức cả Lan Thanh cũng kinh ngạc.
Tần Chung tiếp tục hét lên: "Tao nói cho mày biết, tốt nhất là bây giờ mày phải quỳ xuống xin lỗi Lan Thanh ngay lập tức, nếu không tao nhất định không tha cho mày đâu!!"
Lan Thanh vẫn chưa kịp định thần đã thấy Tần Chung càng lúc càng tức giận, quay lưng lại và bắt đầu lớn tiếng quát vào bóng lưng của Trịnh Hoài: "Mày không biết hỏi xem Lan Thanh được ai bảo vệ à? Mày là loại biếи ŧɦái nào mà có thể tùy tiện bắt nạt cậu ấy, hả?"
"Mày dám động vào em trai của đại ca Tần Chung sao?" Tần Chung chỉ vào người đàn ông đang xoa đầu với vẻ mặt hống hách.
"Nếu lần sau còn dám giở trò thì tao sẽ xử đẹp mày."
Tần Chung định lao tới tung một cú đá.
Nhưng chưa kịp chạm vào ghế của "tên biếи ŧɦái", Tần Chung đã nhìn thấy gương mặt u ám của Trịnh Hoài đang quay lại.
Khoan đã, ai cơ? Trịnh Hoài??
Tần Chung sững người.
Vội vàng dừng bước.
Nhưng do mất thăng bằng nên cậu ta nghiêng người ra sau và ngã phịch xuống đất.
Trời ơi.
Mình vừa đánh Trịnh Hoài? Là Trịnh Hoài??
Não Tần Chung ngay lập tức quay về trạng thái hoạt động, nhưng tay của cậu ta thì không kiểm soát được, và trước khi kịp nhận ra, cây chổi lại một lần nữa vung thẳng về phía Trịnh Hoài.
Trịnh Hoài giơ tay ra và chụp lấy.
Tần Chung run lên vì sợ hãi.
Cậu ta ta chao đảo, chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Trịnh Hoài cầm lấy cây chổi lau nhà.
Cảm giác bất an xâm chiếm.
Trịnh Hoài có định trả đũa không đây?
Tần Chung theo phản xạ thu mình lại và nhắm tịt mắt.
Nhưng cây chổi lau nhà không đập vào người như cậu ta tưởng.
"Rắc!" Tiếng động giòn giã vang lên khiến Tần Chung ngẩn người, từ từ mở mắt ra.
Không thể tin nổi, cảnh đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy là...
Trịnh Hoài đã bẻ gãy cây chổi lau nhà.
Trời đất ơi.
Sợ quá đi mất.
Tần Chung rụt cổ lại nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Lan Thanh: "Không phải lỗi của tôi, tôi không nghĩ rằng anh Thịnh lại biếи ŧɦái đến mức… dám công khai… hôn…"
Tần Chung không thể thốt nổi từ cuối cùng.
Lan Thanh của bọn họ suýt nữa đã bị bắt nạt!!
May mà cậu ta phát hiện ra kịp lúc, nếu không Trịnh Hoài đã hôn Lan Thanh mất!
Lan Thanh: "Hôn?"
Lan Thanh còn chưa kịp phản ứng đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ra khỏi lưng của Tần Chung.
Người đối diện dường như sợ làm cậu bị đau nên hành động rất nhẹ nhàng, thậm chí còn điều chỉnh cẩn thận để cậu không bị va vào lòng, lo lắng cậu sẽ bị thương. Lan Thanh nhìn Trịnh Hoài, ánh mắt của anh ánh lên chút lo lắng.
Lan Thanh cảm nhận được sự căng thẳng từ Tần Chung đang đứng phía sau. Nhưng hai cánh tay của cậu đã bị Trịnh Hoài nắm chặt nên không thể cử động được.
Trịnh Hoài cúi xuống, gương mặt toát lên vẻ u ám đầy áp lực. Lan Thanh nhìn thấy đôi tay khẽ run của Trịnh Hoài, cậu cũng cúi đầu xuống.
"Nhìn kiểu gì thì cũng thấy Trịnh Hoài mới là người có chuyện."
Trịnh Hoài lo lắng quá mức, còn Lan Thanh thì đầu óc vẫn đang trống rỗng. Cậu vừa định cúi xuống xem xét tình hình của Trịnh Hoài thì đã bị Trịnh Hoài cắt ngang: "Đứng yên đấy."
Câu nói này lập tức làm gián đoạn suy nghĩ của Lan Thanh. -
Chưa kịp tỉnh táo, cậu đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Trịnh Hoài văng vẳng bên tai: "Có đau ở đâu không?"
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu.
Ánh mắt mơ màng của Lan Thanh hướng về phía Tần Chung, rồi lại chuyển sang nhìn Trịnh Hoài, cuối cùng nhìn vào gương. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng Tần Chung đã hiểu lầm từ góc nhìn ở cửa.
Tần Chung đã hiểu lầm rằng cậu bị Trịnh Hoài hôn.
Còn Trịnh Hoài lại hiểu lầm rằng cậu bị Tần Chung đánh trúng.
Rõ ràng là người bị đánh chính là Trịnh Hoài.
Lan Thanh lắc đầu.
Trịnh Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Lan Thanh đưa tay định chạm vào vết thương của Trịnh Hoài, nhưng Trịnh Hoài lại đứng thẳng lên làm cậu khó có thể chạm tới.
Trịnh Hoài giờ đã cao hơn nhiều so với trước kia.
"Không có đâu Tần Chung, cậu hiểu lầm rồi." Lan Thanh cần phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Trịnh Hoài là một người đàn ông đích thực, anh tuyệt đối sẽ không thích một người như cậu.
Hơn nữa, Lan Thanh cũng không có hứng thú với đàn ông. Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Lan Thanh thích chỉ có vẽ tranh và học tập.
Sao có thể có chuyện hai người hôn nhau được chứ?
Lan Thanh cắn môi.
Thật may là Tần Chung xuất hiện kịp thời, nếu không sau này khó mà giải thích khi chuyện này bị đồn đại ra ngoài.
Dù sao thì danh tiếng của cậu trước nay vẫn rất tốt.
Cậu không quan tâm đến việc kết hôn.
Nhưng Trịnh Hoài thì khác, anh không có ý định này.