Nếu không phải hôm qua Trịnh Hoài đã tìm đến Lan Thanh, Giang Triết Viễn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng căn bệnh dị ứng với sự ngoan ngoãn, lạnh lùng của Trịnh Hoài đã biến mất chỉ sau một đêm, và rằng Trịnh Hoài có lẽ đã bắt đầu hẹn hò với Lan Thanh.-
Sự thân mật và hiểu ý nhau đến mức khó hiểu này.
Chia sẻ mọi thứ mà không hề do dự, thật giống với một cặp đôi!
Đồng tử của Giang Triết Viễn giãn ra vì bất ngờ, bộ não cậu ta như ngừng hoạt động, mụ mị đến mức không còn để tâm đến bát cháo trắng trước mặt, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Lan Thanh.
Nhưng Lan Thanh không để cho Giang Triết Viễn có thời gian phản ứng. Cậu mỉm cười, cầm lấy bát cháo trắng mà Trịnh Hoài đưa.
Cháo trắng này có lẽ là do Trịnh Hoài nhờ người trong nhà nấu, bên trong còn có thêm một số thành phần bổ dưỡng.
Lan Thanh tình cờ liếc nhìn Giang Triết Viễn, bắt gặp gương mặt đơ như tượng của cậu ta.
Cậu từ tốn đưa bát cháo chưa dùng đến rồi nhìn Trịnh Hoài như xin phép. Nhận được cái gật đầu đồng ý, Lan Thanh quay sang hỏi Giang Triết Viễn:
"Cậu có muốn ăn không?"
Cháo trắng này giúp bồi bổ cơ thể, không chỉ dành cho người đang bệnh mà kể cả người khỏe mạnh ăn vào cũng rất tốt.
Giang Triết Viễn lắc đầu liên tục như trống bỏi.
Trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến việc Trịnh Hoài dùng bát cháo giá một tệ để đổi lấy bát mì bò hầm giá bốn mươi tệ từ Lan Thanh, thật quá vô lý!
Giang Triết Viễn tức đến phát điên.
Cậu ta vẫn đang bực mình, nhưng khi quay lại nhìn thấy nụ cười của Lan Thanh, cậu ta đột nhiên đỏ cả tai, không biết làm gì lúc này nên chỉ cúi đầu xuống.
Không hiểu sao, cơn giận của Giang Triết Viễn đột nhiên tan biến. Ánh mắt của cậu ta lại dán chặt vào Lan Thanh.
Cho đến khi anh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Hoài.
Không biết dũng khí từ đâu mà Giang Triết Viễn có thể chống lại ánh mắt đó. Trước đây, người gầy yếu như Giang Triết Viễn chưa bao giờ dám đối đầu với Trịnh Hoài.
Nhưng kể từ khi Trịnh Hoài mặt dày đổi đồ ăn với Lan Thanh, Giang Triết Viễn đã thấy không phục.
Cậu ta lập tức trừng mắt đáp trả.
Trịnh Hoài nhíu mày.
Giang Triết Viễn cũng nhíu mày đáp lại.
Trên người Trịnh Hoài tỏa ra một sức ép đáng sợ.
Thật lòng mà nói, Giang Triết Viễn có hơi sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
Dù sao thì cậu ta cũng cần giữ thể diện.
Trong khi hai người âm thầm tranh đấu, Lan Thanh ngoan ngoãn ăn hết bát cháo trắng.
Mặc dù vị thuốc đông y trong cháo có chút khó chịu, nhưng cháo này do Trịnh Hoài đặc biệt gia giảm nguyên liệu nên không hề đắng như Lan Thanh tưởng tượng.
Ăn xong, Lan Thanh còn ăn thêm một miếng mì ngay trước mặt Trịnh Hoài, trông cậu vô cùng mãn nguyện. Qua một lúc, cậu thu dọn bát cháo rồi nói lời tạm biệt Giang Triết Viễn, người vẫn đang ăn dở bữa sáng.
Hôm nay cậu muốn đến phòng vẽ tranh sớm.
Hôm nay Lan Thanh không có tiết học, và phòng vẽ nằm trong khuôn viên của Học viện Nghệ thuật.
Trịnh Hoài đứng bên cạnh Lan Thanh trông như một vệ sĩ, cảnh tượng này thu hút ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Nhưng không hiểu sao, lần này cảm giác khác hẳn với những lần trước.
Trước đây, mỗi khi cậu và Trịnh Hoài đi qua những nơi khác, mọi người chỉ thì thầm to nhỏ gì đó. Lan Thanh không biết họ đang bàn tán điều gì.
Nhưng lần này… khi đến Đại học A, cậu cảm thấy mọi người rất kỳ lạ, mỗi khi nhắc đến Trịnh Hoài, gương mặt của họ lại trở nên khác thường.
Giống như lần Trịnh Hoài từ chối tình cảm của nam thần trong trường…
Ánh mắt mà người đó dành cho Lan Thanh mỗi lần nhìn cậu.
Mỗi lần như vậy, cậu luôn cảm thấy những ánh mắt xung quanh mình chứa đựng sự thương hại.
Thật kỳ lạ.
Lan Thanh không tìm được cách để hỏi về điều này.
Cậu nghĩ rằng với tính cách của Trịnh Hoài chắc cũng không để ý đến những chuyện này nên không quá hy vọng nhiều.
Lan Thanh vừa nghĩ vừa bước vào cổng Học viện Nghệ thuật.
Ngành nghệ thuật của Đại học A rất nổi tiếng, và tòa nhà của Học viện Nghệ thuật cũng được thiết kế khác với những tòa nhà khác, kết hợp với một số yếu tố cổ điển. Đặc biệt là các ô cửa sổ chạm khắc tinh xảo, khi ánh sáng len lỏi qua, làn da trắng mịn của Lan Thanh in lên những đốm sáng ấm áp.
Lan Thanh bước lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng trong hành lang của Học viện Nghệ thuật. Cậu vẫn đang nghĩ cách để hỏi Trịnh Hoài về điều gì đang làm cậu bận tâm thì đột nhiên bị một bàn tay kéo mạnh vào tường.
Những tấm đá cẩm thạch trắng làm cho làn da cậu trở nên trắng ngần hơn.
Khuôn mặt ngây thơ của Lan Thanh lộ sự bối rối, đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn hơn cậu một cái đầu.
Người đàn ông dựa sát vào khung cửa sổ cổ kính.
Cánh tay của anh ta chống lên tường, cơ thể tỏa ra mùi hương thanh mát của bạc hà, vây chặt lấy Lan Thanh.