Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 22

Trịnh Hoài chỉ có thể nằm bẹp trên bàn, nhìn thời gian đã qua 23:30, gõ đi gõ lại bàn phím nhưng không dám gửi tin nhắn nào, sợ làm phiền Lan Thanh.

Anh nằm gục trên bàn, trong đầu chỉ nghĩ về một điều duy nhất:

Nửa ngày không có Lan Thanh-

Anh nhớ cậu.

-

Sáng hôm sau.

Lan Thanh thức dậy rất sớm.

Cậu mơ màng dụi mắt, ngáp dài một cái. -

Đồng hồ chỉ đúng 6 giờ.

Lan Thanh liếc nhìn chiếc đồng hồ sáng rực, hạ tầm mắt xuống mới phát hiện mình đã vô tình bấm một dấu chấm trong cuộc trò chuyện với Trịnh Hoài.

Không có tin nhắn nào từ phía Trịnh Hoài, Lan Thanh thở phào nhẹ nhõm.

May mà không gửi đi, nếu không Trịnh Hoài chắc chắn sẽ mất ngủ.

Lan Thanh cúi đầu, cẩn thận xóa tin nhắn đi.

Đúng lúc đó, trên màn hình hiện lên dòng chữ "đang soạn tin nhắn".

[Lan Thanh]: Chào buổi sáng, A Hoài.

[Đối phương đang nhập...]

[Đối phương đang nhập...]

[Đối phương đang nhập...]

Giao diện lại hiện thông báo "đang soạn tin nhắn" từ Trịnh Hoài...

[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: Chào buổi sáng.

[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Ảnh biểu cảm đáng thương.JPG) Đêm qua ngủ có ngon không?

[Lan Thanh]: Ngủ rất ngon.

[Đối phương đang nhập...]

[Đối phương đang nhập...]

Tốc độ gõ của Trịnh Hoài chậm hơn nhiều so với trước đây.

Lan Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng nhận được tin nhắn từ Trịnh Hoài.

[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Ảnh biểu cảm xoa đầu.JPG) Tốt rồi~

Lan Thanh cảm thấy có điều gì đó không ổn với Trịnh Hoài. Cậu chớp mắt bối rối, nhưng vẫn quyết định đặt điện thoại xuống khi Trịnh Hoài không gửi thêm tin nhắn.

Vì hôm nay không có tiết học nên Tần Chung vẫn còn nằm ườn trên giường, chỉ có Lan Thanh đi ăn sáng cùng Giang Triết Viễn.

Trong nhà ăn, Giang Triết Viễn nấu một gói mì ăn liền, còn Lan Thanh gọi một bát cháo trắng.

Cậu nghĩ rằng buổi sáng ăn cháo trắng sẽ rất thanh đạm và dễ chịu, nhưng không ngờ khi ngồi xuống đối diện Giang Triết Viễn, cậu lại thấy ánh mắt thương xót của Giang Triết Viễn nhìn mình.

Giang Triết Viễn thở dài, Lan Thanh chi tiêu tiết kiệm đến mức này sao? Nếu nhớ không nhầm thì một bát cháo trắng ở nhà ăn chỉ có một tệ, Giang Triết Viễn không thể tưởng tượng nổi trước đây Lan Thanh đã sống như thế nào khi ở cùng Trịnh Hoài.

Cảm giác bị Giang Triết Viễn nhìn chăm chú khiến Lan Thanh vô thức cúi đầu: "..."

Chỉ là cậu thích ăn cháo trắng. Cháo trắng rất bổ dưỡng, có thể giúp điều hòa dạ dày, bổ sung nước, carbohydrate, khoáng chất, một ít protein, chất xơ và vitamin B. Nhưng tại sao Giang Triết Viễn lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ như thế? Dường như Giang Triết Viễn đã hiểu lầm điều gì đó về cậu.

Lan Thanh không thể hiểu Giang Triết Viễn đang nghĩ gì.

Đúng lúc đó, Giang Triết Viễn đưa cho cậu một tô mì ăn liền, nhấn mạnh: "Tôi có nhờ dì trong nhà ăn thêm trứng vào. Cậu có muốn ăn không? Đây là mì hương vị thịt bò hầm, tôi còn cho thêm thịt bò nữa."

Lan Thanh gầy quá, bình thường ở nhà chắc cậu ấy còn không có thịt mà ăn.

Nghĩ đến đây, Giang Triết Viễn lại nhờ dì trong nhà ăn lấy thêm một phần thịt bò. Cậu ta nghĩ Lan Thanh cần phải ăn uống bồi bổ nhiều hơn.

Giang Triết Viễn chỉ nghĩ đến việc Lan Thanh cần phải ăn nhiều hơn. Trước đây cậu ta không biết Lan Thanh sống như thế nào mà thân thể lại gầy gò, dễ bệnh như vậy.

Càng nghĩ càng không yên tâm, Giang Triết Viễn còn bước đến mua thêm một cốc sữa đưa cho Lan Thanh. Khi vừa đặt cốc sữa xuống, cậu ta thấy Lan Thanh đang chậm rãi chớp mắt nhìn mình.

Lan Thanh mím môi, hỏi:

"Đây là… mì ăn liền hả?"

Trịnh Hoài chưa bao giờ cho cậu ăn món này.

Lan Thanh chỉ hỏi bừa nhưng không ngờ sau câu hỏi ấy, mắt kính của Giang Triết Viễn của Giang Triết Viễn bỗng mờ đi vì hơi nước.

Giang Triết Viễn vô thức đẩy kính, tay cầm giấy lau mắt.

Bầu không khí bỗng dưng trở nên ngưng đọng.

Lan Thanh định mở miệng giải thích, nhưng ngay lúc đó, Giang Triết Viễn đẩy bát mì về phía cậu rồi nói:

"Cậu cứ ăn đi, đừng lo. Có tôi ở đây, cậu sẽ có tất cả mọi thứ cần thiết."

Lan Thanh: "..." Đúng là hiểu lầm rồi.

Cậu cúi đầu nhìn bát mì trước mặt.

Lan Thanh: "Tôi… tôi không phải là không có tiền để ăn…"

Cậu vội vàng xua tay.

Giang Triết Viễn vẫn vừa lau mắt vừa nói: "Đúng đúng, không phải vậy, chỉ là tôi không muốn ăn mì nữa. Tôi nghĩ cháo trắng của cậu ngon hơn."

Cậu ta không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Lan Thanh.

Lan Thanh không nhận ra được sự tinh tế của Giang Triết Viễn. Cháo trắng đúng là rất ngon, Giang Triết Viễn thích làm cậu rất vui:

"Vậy để tôi trả phần chênh lệch cho cậu."

Giang Triết Viễn từ chối: "Không cần đâu. Anh em với nhau cần gì khách sáo! Nếu cậu làm thế tôi sẽ buồn đấy."

Lan Thanh: "Vậy lần tới tôi sẽ mời cậu."

Giang Triết Viễn gật đầu.

Thấy Giang Triết Viễn đồng ý, Lan Thanh mới bị tô mì thu hút trở lại.

Mì thơm quá. Lan Thanh khó mà cưỡng lại sự cám dỗ này.