[Lan Thanh]: (Giận dỗi.jpg)
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Dỗ dành.jpg)
[Lan Thanh]: ...
[Lan Thanh]: (Vuốt ve.jpg)
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Dỗ dành.jpg)
...
Hoàn toàn không thể nổi giận được.
Lan Thanh đã nhượng bộ.
Đôi khi cậu cảm thấy, cậu và Trịnh Hoài là bạn tốt cả đời đã được định sẵn từ kiếp trước.
[Lan Thanh]: Không được bắt nạt người khác, đừng tag bừa bãi, mọi người đều rất bận.
Lan Thanh nhấn gửi, rõ ràng là lời dạy dỗ có lý có cứ, nhưng khi nhấn nút gửi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Trịnh Hoài ủy khuất kéo áo cậu.
Ai chịu cho nổi cơ chứ.
Lan Thanh mím môi, cuối cùng khi đối phương đang nhập liền vô thức nhượng bộ, dỗ dành Trịnh Hoài bên kia, cái người lớn hơn cậu vài tiếng đồng hồ, nhưng chắc chắn đang emo.
[Lan Thanh]: Nhưng anh có thể tìm em .
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: !!!
[Trịnh Hoài (Phiên bản thân thiết nhất thiên hạ)]: (Ôm chặt em, em là tốt nhất.jpg)
[Lan Thanh]: (Ôm chặt.jpg)
*
Trịnh Hoài đang ở bên ngoài ký túc xá của Lan Thanh.
Anh bước trên tuyết, dù gió lạnh thấu xương, nhưng không hiểu sao khóe miệng lại nhếch lên.
Anh vô thức dùng ba ngón tay vuốt xuống, chụp màn hình giao diện chat, lưu vào album riêng với Lan Thanh.
Sau đó, không nhịn được đứng tại chỗ, nhìn biểu tượng cảm xúc trên màn hình, lặp đi lặp lại.
Nhớ Lan Thanh.
Nhờ ơn Lan Thanh, Trịnh Hoài trở về ký túc xá.
Thực ra anh đã dọn ra ngoài ba tháng rồi, bây giờ đột nhiên mở cửa, ngay cả bạn cùng phòng cũng bất ngờ.
Ai cũng không ngờ, Trịnh Hoài tính tình lạnh lùng không chịu gần gũi ai dù chỉ một chút, lại đột nhiên quay lại cuộc sống tập thể?
"Ha ha..." Trước khi mở cửa, bạn cùng phòng vẫn đang đùa giỡn ồn ào.
Tiếng cười vang bên tai, ồn ào khó chịu.
Trịnh Hoài đẩy cửa, các bạn cùng phòng phản xạ quay đầu lại, khi nhìn thấy Trịnh Hoài, cả phòng ký túc liền im lặng như tờ.
Ba người bạn cùng phòng nhìn thấy Trịnh Hoài đã không ở ký túc xá ba tháng, cứng đờ tại chỗ.
Đừng nói là quên nói chuyện, mà ngay cả động tác ba người bạn cùng phòng cũng cứng đờ, giống hệt những bức tượng sáp vốn không biết cử động.
Cho đến khi Trịnh Hoài bước vào, ngồi xuống ghế, mấy người mới dần dần hoàn hồn.
"Anh Trịnh?" Người lên tiếng đầu tiên là Tô Kiều, cùng khoa Tài chính với Trịnh Hoài.
Vòng tròn khoa Tài chính của Đại học A rất nhỏ, 80% người có thể làm trong ngành này đều là con cái nhà có công ty cần kế thừa.
Và Đại học A tọa lạc tại thành phố Vân Cảng, những công ty nổi danh có tiếng tăm chỉ có vài cái.
Như Tô Kiều có gia thế không tồi, vì vậy đương nhiên đã có cơ hội quen biết Trịnh Hoài từ nhỏ.
Chỉ là... Trịnh Hoài và anh ta chưa bao giờ thân thiết.
"Sao cậu lại về?" Tô Kiều hoàn toàn không quan tâm việc Trịnh Hoài không đáp lại mình.
Tô Kiều có tính cách hòa đồng, nói một hai câu, thấy Trịnh Hoài không lộ vẻ mặt dữ tợn, liền nhanh chóng rời khỏi đám bạn cùng phòng đang đùa giỡn đi đến vị trí của mình.
Kéo ghế, rồi đến bên cạnh Trịnh Hoài.
"À!" Tô Kiều chớp mắt, anh ta cũng ở trong nhóm trường trung học số 11. Vừa rồi anh ta xem tin nhắn, thấy Trịnh Hoài bảo Lan Thanh và anh cùng vào Đại học A.
Loại người chỉ có Lan Thanh trong đầu như Trịnh Hoài, tất nhiên không thể đi điều tra từng người đậu trường đại học nào.
Ngay cả khi lúc nhận được giấy báo nhập học, dù Tô Kiều có đăng đi chăng nữa thì anh ta cũng biết, Trịnh Hoài không có thời gian xem.
Anh ta biết, đầy đầu Trịnh Hoài chỉ có mỗi chuyện Lan Thanh và anh đậu cùng một trường đại học mà thôi.
Chỉ có trời mới hiết, hồi đó Thịnh Hoài đã phải thức đêm ôn bài bao nhiêu đêm mới có thể vào trường đại học A danh giá nhất cả nước với người luôn đứng nhất trường là Lan Thanh.
Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có Lan Thanh.
"Bé Ngoan ở tòa nhà đối diện hả?" Tô Kiều nhe hàm răng nanh nhỏ: "Khoa Mỹ thuật ở tòa nhà A6, chúng ta ở A7, đứng đây là có thể nhìn thấy Bé Ngoan rồi đúng không?"
Trong tầm mắt Tô Kiều, Thịnh Hoài nhíu mày.
Bé Ngoan?
Ai cho phép cậu ta gọi là Bé Ngoan?
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có mình anh được gọi như vậy.
Thịnh Hoài liếc nhìn, nụ cười không biết nguy hiểm đang rình rập của Tô Kiều đập vào mắt anh.
Phiền phức.
"Không được gọi là Bé Ngoan." Giọng Thịnh Hoài đầy uy hϊếp.
Bầu không khí trong phòng ký túc xá bỗng chốc đóng băng, hai người bạn cùng phòng còn lại không dám hó hé lời nào.
Chỉ có Tô Kiều là vẫn cười toe toét, vui mừng vì đây là lần thứ hai Thịnh Hoài bắt chuyện với mình. Lần đầu tiên là hồi cấp ba, lúc đó anh ta cứ bám lấy Lan Thanh, Thịnh Hoài đã bảo anh ta cút đi.
Tô Kiều: "Được thôi, vậy Thanh bảo bối ở tòa nhà bên cạnh hả? Lan Thanh ở tầng mấy vậy? Lâu rồi tôi không gặp cậu ấy."
Lâu rồi không gặp?
Thịnh Hoài nhíu mày.