...
Thật nhiệt tình.
Lan Thanh không giỏi giao tiếp quá nhiều với người khác.
Cảm giác nồng nhiệt của bạn cùng phòng mới gần như làm cậu tan chảy.
Cậu chậm rãi ngước mắt lên.
Hai nam sinh vác hành lý nhanh chóng, ba bậc thang một bước trông như đang thi đấu tốc độ cho cậu xem, không hề thở gấp.
Thật... Giỏi.
Trước đây hành lý của Lan Thanh đều do Trịnh Hoài lo liệu.
Ngược lại với Lan Thanh, việc phải mang những hành lý mà Trịnh Hoài ôm ấp như muốn đóng gói cả nhà lên, thật sự là... Cực kỳ khó khăn.
Bạn cùng phòng mới đúng là người tốt.
Lan Thanh có chút gò bó, rụt tay vào túi áo.
Cậu cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra.
Phải báo cáo với Trịnh Hoài một chút.
Lan Thanh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Trịnh Hoài khi ra ngoài không thấy cậu đâu.
Chỉ là chưa kịp cởi găng tay, cậu đã bị nam sinh không mặc qυầи ɭóŧ đè ngồi xuống ghế trong phòng ký túc.
Bóng dáng cao lớn của nam sinh gần như bao trùm lấy cậu.
Lưng tựa ánh nắng, khiến làn da trắng lạnh đến mức không thực của cậu được phủ một lớp bóng mờ mỏng manh.
Lan Thanh bị chiếu vào bóng tối mỏng manh, đầu óc choáng váng.
Cậu chậm rãi chớp mắt, mơ hồ nhìn nam sinh, chưa kịp mở miệng hỏi.
Đã thấy nam sinh vỗ ngực: "Tôi tên là Tần Chung, cậu ta tên là Khương Triết Viễn."
Nam sinh chỉ về phía người vừa mặc áo phao đen trắng và tự giới thiệu.
Đợi một lúc, Lan Thanh mới hoàn hồn từ việc định gửi tin nhắn, tự giới thiệu: "Tôi tên Lan Thanh. Cảm ơn các anh đã giúp tôi chuyển hành lý..."
"Đừng khách sáo!"
"Cậu tên Lan Thanh à, cái tên cũng như con người vậy, vừa hay vừa đẹp."
"..." Lan Thanh cúi đầu, ngón trỏ vô thức cọ vào ngón cái.
Cậu hoàn toàn không giỏi đối phó với tình huống như thế này.
"À mà." Tần Chung nhìn ra ngoài: "Người nhà cậu không đến sao?"
Ngày đầu tiên nhập học, phần lớn gia đình đều giúp mang hành lý.
Nhưng Lan Thanh vừa đứng trong đống tuyết, trông giống như một đứa trẻ đáng thương không người giúp đỡ, Tần Chung càng nghĩ càng thấy không ổn.
Đặc biệt là những bông tuyết mỏng manh rơi trên người Lan Thanh.
Ngước nhìn lên, cậu nổi bật giữa đám đông hối hả, vẻ mặt bối rối lạc lõng, càng khiến người ta xúc động từ cái nhìn đầu tiên.
Không khỏi dịu giọng.
"Do gia đình bận quá hay sao?” Tần Chung đã không nhịn được thương cảm cho Lan Thanh.
Tần Chung khó có thể tưởng tượng, đó là gia đình như thế nào, lại để một đứa trẻ đẹp như vậy tự trở lại trường trong ngày tuyết lớn mà không quan tâm gì cả.
Câu hỏi đến quá đột ngột, Lan Thanh hiếm khi ngẩn người một chút.
Rất ít người hỏi cậu về gia đình, Lan Thanh không khỏi có chút lúng túng: "Tôi có một anh trai, nhưng anh ấy quá bận, không thể đến được."
"Hơn nữa, nhà tôi cách Vân Cảng quá xa." Lan Thanh có một anh trai, nhưng anh ấy rất bận, phải gánh vác toàn bộ việc nhà, hoàn toàn không có thời gian rảnh.
Cậu hoàn toàn không ngờ, chỉ vài câu đơn giản, rơi vào tai Tần Chung lại giống như một bi kịch thế kỷ vậy.
Khiến cậu nghe thấy chất giọng không nhịn được run rẩy và lo llắg của Tần Chung: "Ầy, cậu không có gia đình đến cùng, thật vất vả quá."
"...?" Lan Thanh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ: "Không có gia đình đến cùng, rất không bình thường sao?"
Từ khi anh trai kế thừa sự nghiệp gia đình và ngày càng bận rộn, Lan Thanh rất ít nhờ anh trai giúp đỡ. Hầu hết mọi việc của cậu đều nhờ Trịnh Hoài.
"Cũng, cũng không phải." Chỉ là Tần Chung nghĩ đến thân hình mảnh khảnh của cậu phải vác hai chiếc vali cực nặng và đi taxi đến Đại học A, liền không khỏi rơm rớm nước mắt.
Nhìn thấy loại cảnh tượng đáng thương này cậu ta rất khó chịu.
Trong đầu Tần Chung đã tưởng tượng ra vô số tình tiết, nhưng rơi vào mắt Lan Thanh thì chỉ có sự mơ hồ.
Ánh mắt ướŧ áŧ của Lan Thanh nhìn cậu ta, nhưng điều đọng lại trong mắt, lại là đôi mắt long lanh của Tần Chung.
Bộ dạng này…
Giống như Tần Chung cảm thấy cậu đáng thương vậy.
Cậu không biết tại sao Tần Chung lại cảm thấy cậu đáng thương.
Anh trai không thể đến, nhưng đã cho cậu vài chục vạn tiền bồi thường vì lần trở lại trường này.
Lan Thanh thực sự không thể tiêu hết số tiền đó.
Mỗi tháng vài vạn tiền sinh hoạt, cộng thêm thẻ đen không giới hạn...
Cùng với việc Trịnh Hoài giao toàn bộ tiền tiêu vặt cho cậu quản lý...
Lan Thanh có chút khó xử.
Cậu suy nghĩ một lúc, vừa định nói với Tần Chung rằng mình còn có bạn đến cùng.
Thì thấy Tần Chung lau nước mắt, quay đầu kéo Khương Triết Viễn, thì thầm bằng giọng Lan Thanh không nghe được.
Lan Thanh nghiêng đầu, nhìn hai người quay lưng lại phía mình, mặt đầy vẻ hoang mang: "...?"
"Gia đình Lan Thanh thậm chí không chịu bỏ thêm tiền vé xe, thật khó khăn quá."
Khi Tần Chung nói chuyện với Khương Triết Viễn, giọng nói hạ xuống đặc biệt thấp, sợ Lan Thanh nghe thấy thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.