Tết Nguyên tiêu, ngày Mười lăm tháng Giêng, đèn l*иg hoa được giăng lên cao, rọi sáng cả một dãy phố dài.
Cảnh tượng này trông cứ như là dải ngân hà xa tít tận chín tầng mây đang rơi xuống nhân gian vậy, dưới bầu trời đầy sao, dòng người đi đường sánh vai nhau qua lại, người người nhà nhà đều cùng ngắm nhìn những chiếc đèn l*иg hoa sáng rực.
Vào một ngày náo nhiệt như thế kia, chẳng hiểu sao mà Khúc Ngưng Hề lại chỉ dám rụt cái đầu nhỏ vào, chui tọt vào trong xe ngựa, còn xe ngựa thì đang lăn bánh về phía Hoàng thành.
Từ trước đến nay nàng vẫn luôn sợ lạnh, và ngay lúc này đây, dù nàng đã khoác áo choàng vào rồi, hai tay còn đang ôm lò sưởi bằng đồng nữa, nhưng các đầu ngón tay của nàng vẫn có cảm giác hơi lành lạnh.
Từ sau khi thành Thượng Kinh bước sang Xuân cho đến nay, không có dấu hiệu nào cho thấy là trời sẽ ấm trở lại, không biết thời tiết giá lạnh như thế này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.
Xe ngựa đã chạy cả một đoạn đường dài cùng với những tiếng “lộc cộc lộc cộc”, cuối cùng thì bấy giờ cũng đã đến được cửa cung, rồi hòa vào dòng xe ngựa huân quý của Thượng Kinh đang nối đuôi nhau như rồng mà lần lượt chạy vào trong.
Hôm nay là ngày hội đêm vui, tiếng trống nhạc nổi lên khắp các nẻo Hoàng thành, Đế Hậu chung vui cùng thần dân, quan lại cùng gia quyến có mặt mũi đều đến tham dự.
Những chiếc đèn l*иg mới tinh được đặc chế để dùng trong cung đã được treo lên từ trước, điểm xuyết dưới mái hiên hành lang, ánh đèn dầu tỏa sáng rực rỡ.
Lẽ ra Khúc Ngừng Hề phải vào cung sớm để đi thỉnh an Hoàng hậu, nhưng vì bây giờ đã không còn kịp nữa, nên nàng cũng được giản lược lại bước ấy mà đi thẳng đến cung Giáng Ngọc – nơi tổ chức yến tiệc.
Nàng còn chưa đi được nửa chặng đường, chỉ vừa mới bước qua cổng hoa lựu thôi, mà đã nhìn thấy tiểu cung nữ cầm theo một chiếc đèn l*иg lục giác đứng canh giữ cách đó không xa.
Thị lực của tiểu cung nữ này rất tốt, vừa nhìn thấy bóng dáng yểu điệu ấy là tiến tới đón ngay, nàng ấy cười nói: “Nhị Hoàng tử căn dặn nô tỳ đi theo soi đèn cho Khúc cô nương.”
Khúc Ngưng Hề nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nàng nhìn những chiếc đèn l*иg treo dọc đường trong cung, sau đó đáp lời: “Đêm nay đèn đuốc sáng choang thế này, không cần soi đèn thêm nữa đâu.”
Ngân Bình đứng ở một bên khẽ cười, khẽ lên tiếng nhắc nhở nàng rằng: “Tiểu thư, đây là tấm lòng của Nhị Hoàng tử đó ạ.”
Tiểu cung nữ vội vã gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy ạ!”
Khúc Ngưng Hề nhìn hai người một cái, sau đó mới chầm chậm hiểu ra.
Nàng mím môi và nói: “Không cần đi theo ta đâu, chỉ cần cảm tạ Nhị Hoàng tử thay ta.”
Khúc Ngưng Hề nói xong câu này thì kéo vạt áo choàng sát lại rồi đi lướt ngang qua tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ không ngờ sẽ nhận về được lời từ chối, còn không được phép đi theo nàng nữa chứ, thế nên nàng ấy chỉ biết đứng ngây người ra ngay tại chỗ, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Tiểu thư…” Ngân Bình cất bước đuổi theo, không nhịn được mà bắt đầu khuyên nhủ: “Nhị Hoàng tử là biểu huynh của tiểu thư, biểu huynh quan tâm muội muội của mình hơn một chút, cũng không phải là chuyện to tát gì…”
Tính thêm một lần trong buổi tối ngày hôm nay, thì thật sự là tiểu thư đã khước từ Nhị Hoàng tử quá nhiều lần rồi.
Khúc Ngưng Hề không hề muốn tiếp tục câu chuyện này với nàng ấy, nàng xoa xoa lò sưởi nhỏ trong tay và nói: “Ngân Bình, nếu em không im lặng được thì lần tới ta sẽ không dẫn em theo nữa.”
Quả thật việc phái một tiểu cung nữ đến đưa đón nàng chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi, phép tắc cư xử giữa nam nữ chưa lập gia thất của triều Đại Hoàn cũng không khắt khe đến thế.
Chỉ là… vì hành động ấy bắt nguồn từ Nhị Hoàng tử, nên sự việc này cũng trở nên không bình thường ngay.
Hay là muốn xem thử phản ứng của Hoàng hậu?
Ngân Bình không dám nói thêm gì nữa, nàng ấy biết tiểu thư đang lo lắng điều gì.
Tiểu thư vừa sinh ra đã là một mỹ nhân, xinh đẹp từ trong trứng nước. Cứ mỗi năm trôi qua, bên cạnh việc lại trưởng thành hơn năm trước một chút, nét đẹp của nàng cũng ngày một nảy nở, dung mạo lung linh làm say đắm lòng người.
Thỉnh thoảng Hoàng hậu nương nương sẽ cho gọi cháu gái vào cung, nuôi dưỡng nàng như hoa như ngọc, và tất nhiên là, bà ta làm những chuyện này để “sử dụng” nàng, để có thể lôi kéo thêm nhiều sự trợ giúp từ quan hệ thông gia.
Chắc chắn là bà ta sẽ không vui khi thấy con trai mình thương nhớ biểu muội. Bà ta không cho phép điều đó xảy ra.
Không thể nói là canh phòng nghiêm ngặt hay ngăn cấm gì, nhưng nếu Hoàng hậu nương nương biết được hai người âm thầm qua lại, chắc chắn là bà ta sẽ cảm thấy rất tức giận.
Ngân Bình nào có gan chọc giận Hoàng hậu, chỉ là, nàng ấy cảm thấy… Nhị Hoàng tử để tâm đến tiểu thư như thế kia, thế nên, có một số việc, không hẳn là không thể trù tính.
Lẽ nào việc trở thành Hoàng tử phi kim tôn ngọc quý chẳng tốt hơn là làm thê tử của những vị quan dưới kia hay sao?
Đấy là còn chưa nói đến việc, chưa biết là sẽ chọn trúng hạng người nào để kết thành phu thê nữa…
Nhưng nàng ấy nghe nói là, Hoàng hậu nương nương muốn lôi kéo những vị văn nhân thanh quý kia, nếu không bàn tới vô số những quy củ phức tạp kia, thì có lẽ là cuộc sống cũng sẽ trôi qua một cách bình dị thôi.
Tuy không thể nói là nghèo khó, nhưng “mặt mũi lớn hơn trời” mà, làm con dâu của gia đình như vậy, chắc chắn là ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
…
Dưới mặt đất của cung Giáng Ngọc có lắp đặt hệ thống ống thông bếp, nên không khí trong cung điện lúc này rất ấm áp và dễ chịu.
Khúc Ngưng Hề vừa đến chưa được bao lâu thì yến tiệc cũng bắt đầu.
Nàng cởϊ áσ choàng ra, đặt lò sưởi tay xuống rồi lặng lẽ ngồi vào vị trí của mình.
Thái tử điện hạ và Nhị Hoàng tử một trước một sau lần lượt xuất hiện, trước sự bao vây của mọi người, hai người hành lễ chào hỏi nhau. Hiển nhiên là, trong mắt mọi người thì đây chính là cảnh tượng “huynh đệ thân thiết tỏ lòng tôn kính với nhau”.
Khúc Ngưng Hề cúi đầu hạ tầm nhìn, nàng không nhìn về phía bên kia, chỉ lặng lẽ tách biệt với đám người đó.
Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn như vậy.
Nàng lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn khéo léo mà ngồi bên cạnh Hoàng hậu, giống như một con búp bê trắng được làm từ men sứ.
Hàng lông mày đen, làn da trắng tuyết, hàng răng đều tăm tắp cùng với đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ của nàng cực kỳ bắt mắt, khiến người ta không thể vờ như không thấy nàng được.
Buổi tiệc tối nay không khác những buổi tiệc trước đó là bao.
Đế Hậu cùng nhau đến, mọi người trăm miệng một lời, đồng loạt hô hào vạn tuế. Từ phi tần cho đến các vị Hoàng tử, Công chúa, hay là những vương công đại thần, chỉ cần là chuyện có thể nói thì đều sẽ tiến lên góp đôi lời.
Chẳng mấy chốc, bàn tiệc đã trở nên náo nhiệt, còn Khúc Ngưng Hề thì vẫn cứ ngồi ở đó, giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc tuyệt đẹp có một không hai được người ta đặt trên bàn vậy.
Có người ở sau lưng nói nàng là một mỹ nhân đầu gỗ, tiếc thay cho gương mặt xinh đẹp này của nàng.
Rõ ràng là Ngân Bình đã thấy Nhị Hoàng tử liếc nhìn sang đây tận mấy lần, nhưng còn tiểu thư nhà bọn họ… tất nhiên là mắt nàng vẫn nhìn thẳng, mắt còn không thèm chớp lấy một cái nào.
Yến tiệc diễn ra được hơn phân nửa, bệ hạ bị Vân Chiêu nghi dụ dỗ uống thêm hai ly rượu, tửu lượng chạm tới mức cực hạn, không chống đỡ nổi nữa, không lâu sau cũng bãi giá rời khỏi yến tiệc.
Khúc Hoàng hậu – với tư cách là một chính cung – cũng theo đó mà đặt ly rượu xuống, rồi sau đó cũng đi qua thiền điện để nghỉ ngơi.
Đế Hậu đã không còn ở đây, những kẻ bầy tôi đã có thể thoải mái hơn một chút, có người ra Ngự hoa viên tản bộ ngắm l*иg đèn.
Ca vũ vẫn tiếp tục cho đến giờ Hợi thì mới dừng hẳn, sau đó là tiết mục xem pháo hoa.
Khúc Ngưng Hề dìu Hoàng hậu, nàng và bà ta cùng đi đến thiền điện, nàng khẽ nói: “Ban nãy con thấy cô mẫu không ăn được mấy, người có muốn uống chút canh ấm lót dạ không ạ?”
Thời tiết se lạnh, nên khi nhóm cung nữ dâng thức ăn lên, đồ ăn cũng đã nguội đi đôi phần sau một quãng đường di chuyển khá dài.
“Không cần đâu.” Khúc Hoàng hậu khoác tay nàng, không thèm đặt trò vặt vãnh của Vân Chiêu nghi vào trong mắt, thậm chí là khóe môi và đuôi lông mày của bà ta còn đang khẽ nhếch lên, dường như đều mang theo ý cười.
Như thể là bà ta đang muốn nói gì đó.
Khi hai người bước vào trong thiền điện, Khúc Hoàng hậu nhắc về một người với nàng ngay: “Vãn Du có quen biết Tam cô nương Trịnh gia không?”
Khúc Ngưng Hề sinh ra vào lúc hoàng hôn, người nhà đặt nhũ danh cho nàng là Vãn Du.
Nàng lắc đầu nói: “Nàng ấy là cô nương nhà Tả Thừa tướng đúng không ạ? Vãn Du chưa từng tiếp xúc với nàng ấy.”
Cô nương ấy là tiểu thư khuê các “hàng thật giá thật”, dòng dõi thư hương mấy đời, không giống như Khúc gia bọn họ.
Khúc gia có một vị kế Hoàng hậu, nhờ đó nên mấy năm qua mới dần có khả năng “ngóc đầu lên” ở Thượng Kinh, nhưng phụ thân và huynh trưởng đều không nhậm chức ở trong triều, chỉ có một cái danh hão An Vĩnh Hầu mà thôi.
Thật lòng mà nói, nếu so sánh cùng những thế gia khác thì vẫn có chút chênh lệch.
Tất nhiên là Khúc Hoàng hậu hiểu điều này rất rõ, nên bà ta mới cực kỳ thận trọng trong việc chọn chính thê cho Nhị Hoàng tử.
Bà ta nhếch môi, trông khá đắc ý: “Bệ hạ đã nhả ý bằng lòng với ta rồi, chưa hẳn là nhi tử của ta không thể thành hôn trước Thái tử.”
Không cần biết là xét về dòng chính hay trưởng tử, vì tất cả đều phải xếp Thái tử ở phía trước, nhưng bệ hạ vẫn chần chừ chưa chọn ra được Thái tử phi cho Đông Cung.
Nhìn thế nào thì cũng thấy là, con thứ được lòng vua hơn.
Huống hồ chi, thê tộc được chọn trúng lại còn là Tả Thừa tướng có cánh cửa tương lai rộng mở phía trước…
Thảo nào cô mẫu lại vui mừng như vậy.
Nhưng mà, Khúc Ngưng Hề nghe nói là, lòng Trịnh tam cô nương hướng về Thái tử điện hạ.
Đây là do một người bạn nơi khuê phòng lén nói cho nàng biết, có lẽ là do tâm tư của Trịnh tam cô nương đơn thuần, nên khó lòng che giấu được.
Mỗi lần nàng ấy thấy Thái tử thì đều sẽ nhìn đến mức ngây người ra, sau đó, gương mặt nhỏ nhắn sẽ dần đỏ ửng lên, tâm tư trong lòng rõ rành rành.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì cái vị trong Đông Cung kia quá đỗi hào hoa phong nhã, từ bé là vị đó đã giống như thần tiên sống ở trên cung trăng tồn tại trong những bức hoạ rồi.
Thuở nhỏ, trong lần đầu tiên Khúc Ngưng Hề gặp Thái tử, nàng cũng đã vô cùng ngạc nhiên trước vẻ ngoài quá đỗi nổi bật của đối phương.
Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy / Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị [*].
[*] Trích từ “Bạch thạch lang khúc“ của Quách Mậu Thiến. Dịch nghĩa: Thân thể tựa như ngọc, khí chất như cây tùng đứng sừng sững, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của một chàng trai, không có người thứ hai trên đời này có thể đẹp được giống như vậy.
Người ta có thể chưa từng nghe nói rằng, tiên Hoàng hậu là một mỹ nhân tuyệt thế như thế nào; nhưng Thái hậu nương nương lúc còn trẻ là một mỹ nhân khuynh thành, có thể là Thái tử giống tổ mẫu của hắn.
Vì đã có Thái tử như châu như ngọc chắn ở phía trước rồi, nên nếu lấy ra để so sánh thì Nhị Hoàng tử…
Khúc Ngưng Hề không nói gì nhiêu, có mấy lời, tốt nhất là không nên nói ra từ miệng nàng, cô mẫu sẽ tự điều tra ra được thôi.
Nàng ở trong thiền điện để hầu hạ Hoàng hậu nghỉ ngơi một lát, đến khi thấy cô mẫu nhắm mắt dưỡng thần mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ngân Bình ôm áo choàng đứng chờ bên ngoài, thấy tiểu thư đi ra thì bước tới khoác áo choàng vào cho nàng ngay, nàng ấy mỉm cười hỏi ý nàng rằng: “Tiểu thư có muốn đi dạo quanh hồ Liên Thịnh không ạ? Bên đó có một noãn các để nghỉ chân.”
Bây giờ vẫn còn sớm, đi dạo vườn hoa thì rất dễ chạm mặt những người khác, Khúc Ngưng Hề suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
…
Chủ tớ bọn họ bước ra khỏi cung Giáng Ngọc, đi vào Ngự hoa viên, bỏ tiếng đàn sáo lại đằng sau.
Gió lạnh thổi vào mặt, Ngân Bình quên mất rằng phải cầm theo lò sưởi tay, hai tay đang khép chặt của Khúc Ngưng Hề càng len sâu vào trong ống tay áo choàng hơn, nhưng bấy giờ, các đầu ngón tay nàng vẫn lạnh ngắt.
Bây giờ đã là đầu xuân rồi, không biết là cái giá rét ở Thượng Kinh sẽ còn kéo dài thêm bao lâu nữa.
Ngự hoa viên được tô điểm bởi những chiếc đèn l*иg sáng rực, thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười ở gần đó vọng lại, còn có những cung nữ thái giám bưng khay đi qua đi lại.
Hai người đi đến bên hồ Thịnh Liên, noãn các cũng đã gần ngay trước mắt rồi.
Đột nhiên, có một tiểu cung nữ vội vàng chạy lại, kéo tay Ngân Bình, vừa mở miệng ra là đã gọi mấy tiếng “tỷ tỷ tốt”, rồi nói là có việc khẩn cấp cần nàng ấy hỗ trợ.
Khúc Ngưng Hề chưa kịp có phản ứng gì thì nàng ấy đã bị người ta kéo đi mất, sự việc chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt mà thôi.
“Ngân Bình…” Nàng hơi bối rối, “cô đơn lẻ bóng” mà đứng tại chỗ.
Khúc Ngưng Hề nhìn noãn các sáng trưng cách đó không xa, nàng bỗng cảm thấy vô cùng kỳ lạ – đây là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, đến độ nàng không thể diễn tả thành lời, và trước đây nàng cũng chưa từng cảm nhận được.
Điều này khiến nàng do dự vô cùng.
Chỗ đó… Có lẽ đã có người nhanh chân đến trước chiếm chỗ rồi, nàng không nên đi vào trong đó.
Không hẳn là trực giác của Khúc Ngưng Hề sẽ chính xác hoàn toàn, chỉ là, bỗng nhiên nàng không muốn đi vào trong noãn các cho lắm.
Ban nãy nàng có nhìn thấy mấy cung nữ đi ngang qua và có bưng theo khay, mặc dù không nhìn quá kỹ, nhưng nàng lờ mờ nhớ ra được là, hình như trên khay có rượu với thức ăn…
Chẳng may có người ở trong đó thật thì sao?
Khúc Ngưng Hề nhớ ngay đến lúc nàng mới vào cung, lúc ở cổng hoa lựu, nàng đã gặp được một tiểu cung nữ.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhị Hoàng tử làm ra mấy hành động “mờ ám” này, cũng không phải là lần đầu “tùy ý làm bậy” ngay dưới mí mắt của cô mẫu.
Hắn ta hoàn toàn không hề lo lắng rằng, việc mà hắn ta đang làm có thể sẽ mang đến phiền phức cho người khác.
Mà lúc này đây, Khúc Ngưng Hề không có bất kỳ một chứng cứ xác thực nào cho thấy Nhị Hoàng tử đang ở trong noãn các kia, nàng cũng không thể đi đến đó để “chứng thực” được.
Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh chân rẽ vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo gần đó.
Nhờ có cái quan hệ thân thích của Hoàng hậu này, nên số lần mà Khúc Ngưng Hề vào cung cũng không hẳn là ít, với vốn hiểu biết nhất định về Ngự hoa viên, nàng đã chọn đi vào một con đường vòng và thuận lợi rời khỏi khu vực hồ Liên Thịnh.
Nàng cất bước vội vã, không dám quay đầu lại, đi thẳng một mạch đến đài Lạc Huỳnh ở gần đó.
Nơi này cách cung Giáng Ngọc – nơi tổ chức yến tiệc khá xa, có thể xem đây là một nơi tương đối yên tĩnh trong Ngự hoa viên.
Thời tiết bây giờ đang rất lạnh, Khúc Ngưng Hề đi bộ một lát, người cũng nóng lên được đôi chút nên không thấy lạnh cho lắm, nàng tựa vào một cây cột màu đỏ thẫm rồi ngồi xuống.
Mong sao chỉ là do nàng nghĩ nhiều, nếu chuyện này là do Nhị Hoàng tử làm thật, thì tại đây và ngay trong Ngự hoa viên này, chưa chắc là hắn ta đã có thể qua mặt được tai mắt của cô mẫu.
Khúc Ngưng Hề không dám để lộ ra, dù chỉ là một chút. Vì một khi cô mẫu biết được chuyện này, nàng sẽ chỉ có hai kết cục…
Một là, nhanh chóng tuyển chọn một người rồi gả nàng đi, coi như kiếm một mối quan hệ thông gia để củng cố địa vị cho Khúc gia.
Hai là, Hoàng hậu thương yêu nhi tử đến mức có thể “hào phóng” gả nàng cho nhi tử của bản thân mình, “hào phóng” ban cho nàng danh hào thϊếp thất.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, vị trí chính phi của Nhị Hoàng tử không phải là vị trí có thể ngồi vào một cách dễ dàng.
Những thứ này không phải là điều mà Khúc Ngưng Hề mong muốn. Mặc dù nàng không có quyền quyết định hôn sự của bản thân, nhưng… nàng có thể tạm thời trì hoãn trong một khoảng thời gian.
Khúc Ngưng Hề yên lặng ngồi tựa vào cây cột, tâm tình nàng cũng dần bình ổn trở lại.
Không biết là đã trôi qua bao lâu, chợt, một câu “Thái tử điện hạ” vang lên, như “gọi hồn” nàng, buộc nàng phải tỉnh táo lại.
Bấy giờ nàng mới nhận ra rằng, không biết từ khi nào mà đã có vài người xuất hiện ở gần đài Lạc Huỳnh.
Vị dẫn đầu đoàn người kia mặc áo bào thêu chỉ bạc, khoác thêm áo choàng lông trắng muốt bên ngoài, rõ ràng đây chính là người đứng đầu Đông Cung – Bùi Ứng Tiêu.
Đỉnh đầu hắn cài bạch ngọc quan, tóc đen buông xõa, dung mạo tựa như tranh vẽ, gương mặt vẫn chứa chan ý cười như thường lệ, dáng vẻ vẫn như tiên giáng trần giống bao ngày.
Sau đó, bàn tay hắn giơ lên, các ngón tay thon dài đặt trên cổ của tiểu cung nữ trước mặt, và cuối cùng, có một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên.
Cảnh tượng không hề báo trước này khiến Khúc Ngưng Hề ngây người ra.
Ngay từ ban đầu, mọi sự chú ý của nàng đã dồn về phía Bùi Ứng Tiêu, nên nàng không để ý thấy là còn có một tiểu cung nữ nữa.
E rằng hầu hết mọi người đều sẽ chú ý vào sự hiện diện bắt mắt nhất trước tiên, rồi đợi đến khi ánh mắt ấy của mình được “san sẻ” qua cho những người khác, thì tiểu cung nữ kia đã vẹo cổ ngã xuống đất, chỉ kịp phát ra vài tiếng đứt quãng.
Động tác gọn gàng dứt khoát như vậy, như thể đó là một hành động hết sức bình thường thôi vậy.
Thậm chí, trong đôi mắt hẹp dài của Bùi Ứng Tiêu còn chẳng có nổi một gợn sóng nào, ý cười trên môi vẫn vậy… Mà dường như là còn có một chút tà ác nữa.
Khúc Ngưng Hề khẽ rùng mình, gần như nàng đã rơi vào tình thế “tự nghi ngờ bản thân mình”, rằng hình như là nàng đã nhìn lầm rồi.
Thái tử điện hạ của triều Đại Hoàn là người có tấm lòng rộng lượng, ôn hòa dịu dàng, sao có thể làm thế được?
Người đó là Thái tử thật sao?
Là vị Thái tử mà văn võ bá quan đều hết lời ca ngợi ư?
Cây cột đỏ thẫm dưới ánh đèn l*иg trong cung tạo nên một cái bóng đen lớn, mà vừa hay, Khúc Ngưng Hề lại đang ẩn mình trong đó, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra nàng.
Nàng mở to đôi mắt hạnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Bùi Ứng Tiêu, thậm chí là còn quên nhìn sang chỗ khác.
Nàng thấy hắn lấy một chiếc khăn tay gấm trắng tinh ra, chậm rãi tỉ mỉ lau sạch các đầu ngón tay thon dài của mình, giọng nói lành lạnh cất lên: “Xử lý sạch sẽ.”
“Vâng.”
Người vừa lên tiếng trả lời là một trong những người chuyên đi theo hầu Thái tử, tên là Minh Ân.
Không thể sai được, người đó đúng là Thái tử.
Cái dáng vẻ gϊếŧ chết tiểu cung nữ một cách hời hợt này, hoàn toàn trái ngược so với hành động nhân nghĩa khiêm tốn mà hắn thường thể hiện…
Sự tương phản này lớn đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng phi lý.
Khúc Ngưng Hề vô thức nghĩ đến một từ, đó là từ – Ngụy quân tử.
Điều đáng sợ hơn nữa đó chính là, ngay một giây sau đó, người nọ đang đứng chênh chếch hướng về phía nàng bỗng nâng mí mắt lên, con ngươi đen thẫm như mực nhìn thẳng về phía nàng.
Hắn đã nhìn thấy nàng…
Khúc Ngưng Hề trốn trong bóng tối đằng sau cây cột mà “mắt đối mắt” với hắn. Khoảnh khắc đó, con ngươi của nàng co lại, miệng hơi há ra, cả người nàng cứng đờ, không thể nhúc nhích được.
Bùi Ứng Tiêu phát hiện có người đã chứng kiến tất cả, nhưng hắn không có lấy một chút phản ứng hoảng loạn nào.
Khóe môi hắn nhếch lên, bước từng bước một về phía nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao Khúc cô nương lại ở đây?”
Một lời hỏi thăm dịu dàng ân cần, như thể là hắn chỉ đi dạo trong vườn và vô tình gặp được giai nhân thôi vậy.
Khúc Ngưng Hề vẫn ngồi im ở đó, nàng không đứng lên nổi, nàng ngước gương mặt nhỏ nhắn mềm mại lên, trong đôi mắt có chút sợ hãi: “Ta, ta…”
Lẽ ra nàng nên đứng dậy thi lễ với Thái tử điện hạ, sau đó giải thích một lượt vì sao mình lại ở đây.
Nhưng mà, Khúc Ngưng Hề không nghĩ ra được bất kỳ một lời ngụy biện nào, nàng chỉ ước, ước sao nàng có thể ẩn thân ngay tại chỗ và biến mất hoàn toàn.
“Hả?” Bùi Ứng Tiêu có dáng người cao lớn, hắn chỉ cần hơi khom người xuống thôi là đã có thể bao phủ quầng sáng phía trên nàng một cách dễ dàng.
Đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần gũi đến vậy, gần đến mức, Khúc Ngưng Hề có thể ngửi thấy được mùi hương mát lạnh trên người hắn, đến cả nốt ruồi lệ dưới mắt hắn mà nàng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Bùi Ứng Tiêu có hàng lông mi cong dài như lông vũ, điểm xuyết thêm nốt ruồi son nho nhỏ càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ yêu mị cho khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Khúc Ngưng Hề không kiềm chế được mà run lên, cả thể xác và tinh thần đều đang bị nỗi sợ hãi hết sức khủng bố bao trùm.
Nàng chết chắc rồi, chắc chắn là nàng sẽ bị gϊếŧ!
Thái tử mất mẫu thân từ khi còn nhỏ, có tin đồn rằng, cái chết của tiên Hoàng hậu có liên quan mật thiết đến kế Hoàng hậu.
Khúc Ngưng Hề không rõ sự thật ẩn giấu đằng sau là như thế nào, nàng chỉ biết rằng, hiện giờ Nhị Hoàng tử đã trưởng thành, và rõ ràng là cô mẫu cũng đã có dã tâm, có mưu đồ tranh đoạt vị trí Đông Cung.
Mà bản thân nàng là chất nữ của kế Hoàng hậu, trời sinh đã ở bên phe đối lập với Thái tử, mà hôm nay nàng lại nhìn thấy một bộ mặt mà hắn không muốn cho người khác thấy, nàng có thể có được kết cục tốt đẹp gì nữa đâu?
Trong lúc nguy cấp, đầu óc vô tri vô giác của Khúc Ngưng Hề đã không thể suy nghĩ thêm được gì nữa, dường như bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã sinh ra ý thức độc lập, rụt rè vươn ra ngoài thăm dò.
Bàn tay nhỏ của nàng níu lấy áo choàng của Bùi Ứng Tiêu: “Điện hạ… Thần nữ ái mộ điện hạ đã lâu… Chắc chắn, chắc chắn là sẽ không nói ra…”
Nàng lắp ba lắp bắp, nhưng giọng điệu rất kiên định, bàn tay cố gắng nắm chặt áo choàng của hắn, đến nỗi, đầu ngón tay trắng nõn cũng đã đỏ bừng cả lên.
“Gì cơ?”
Dù có là Bùi Ứng Tiêu đi chăng nữa, thì hắn cũng không ngờ là bản thân mình sẽ nghe được một câu như vậy.
Hắn nhìn xuống, tiểu cô nương trắng mềm không khác gì một cô mèo con, đôi mắt nàng long lanh ánh nước mờ sương, như thể là nàng sắp khóc đến nơi rồi.
Hắn khẽ nhướng mày, không kiềm được mà khẽ bật cười một tiếng, rồi hắn hỏi lại nàng: “Nàng ái mộ cô?”
Như thể là hắn đang nghe một câu chuyện cười rất thú vị vậy.
Rõ ràng là Bùi Ứng Tiêu đang cười, nhưng Khúc Ngưng Hề lại cảm thấy gáy mình lạnh run, dường như là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.
Nàng khẽ run, ấp a ấp úng lặp lại: “Đúng, đúng vậy, thần nữ rất thích điện hạ…”
Hu hu hu…